Con ngươi Giang Hải dần dần lóe lên một tia lạnh lẽo.
Nhưng chỉ là trong chốc lát.
Lại quay về bình thường như là chưa từng phát sinh ra chuyện gì.
"Uyển Như, em lên tầng trước đi."
"Anh đi đâu à?" Cố Uyển Như nghiêng đầu hỏi, lập tức, cô nhìn thấy cửa hàng tiện lợi cách đó không xa.
Cô trầm mặt xuống: "Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, không được hút thuốc."
"Anh muốn đi mua thuốc lá đúng không?"
Giang Hải cười trừ: "Không không không, không mua, anh muốn uống nước ngọt thôi."
Giang Hải lấy điện thoại ra, gửi cho Kim Thâu và Huyền Khải một tin nhắn.
Từ dưới sảnh đến phòng khách sạn, khoảng cách này, Giang Hải vẫn không yên tâm, Cố Uyển Như vẫn cần người trông coi mới được.
Nửa đêm, mặc dù ở thành phố Giang Thanh phồn hoa, nhưng cũng vẫn rất tĩnh mịch.
Chỉ có ánh đèn đường lập lờ, chiếu rọi ngã tư đường.
Lúc này, đúng là thời gian nghỉ nghỉ của mọi người, hơn nữa, còn là thời gian ngủ say.
Cũng là thời điểm con người tinh thần buông lỏng và uể oải, tính cảnh giác cũng trở nên yêu ớt nhất.
Mà, lúc này, trong bóng tối, lại có một con ‘Quỷ’ đứng ở đó.
Sau khi Quỷ đi tới đây, cũng không lập tức lên tầng.
Quan sát vài vòng trong bóng tối, nhớ kỹ tất cả các vị trí của thiết bị giám sát, tính toán vị trí anh ta đứng, chỗ anh ta động thủ, đó chính là góc chết của camera.
Mà, Giang Hải, sau khi nhìn Cố Uyển Như lên lầu, đang từng bước đến gần điểm mù kia.
Nấp trong bóng tối kia, cơ thể của Quỷ dần trở nên căng thẳng.
Chỉ cần Giang Hải tiến lên phía trước mười mấy mét nữa, sẽ đi vào điểm mù đó.
Dù là bắt Giang Hải đi, hay là đánh hạ ngay tại hiện trường, Quỷ có tự tin, có thể lặng yên không một tiếng động.
Hết thảy đều rất thuận lợi.
Cũng, chắc là thuận lợi.
Thậm chí, Giang Hải chủ động tới gần khu vực kia.
Đây chẳng phải là nói, ông trời đã định trước, Giang Hải nên chết vào lúc này sao.
Nhưng, không biết vì sao.
Nhìn Giang Hải đang thờ ở đi từng bước đến gần chỗ kia.
Trong lòng Quỷ bỗng bồn chồn không yên.
Đáy lòng run rẩy, càng là có sự bất an không thể giải đáp.
Hơn nữa, cái cảm giác bất an này, còn càng ngày càng mạnh mẽ.
Đây là một loại trực giác, loại trực giác được bồi dưỡng từ vô số lần đứng ở bờ vực sinh tử.
Quỷ nheo 2 mắt lại, yên lặng nhìn chằm chằm Giang Hải đang cúi đầu chậm rãi bước đi.
Tuy Giang Hải đi rất chậm, nhìn dáng vẻ như còn hơi lười nhác.
Nhưng mang lại cho Quỷ cảm giác là, toàn thân trên dưới, đâu đâu cũng là sơ hở.
Nhưng, càng là loại cảm giác dễ dàng bắt được này, càng làm cho lòng anh ta thấy nôn nóng bất an.
Giống như, chỉ cần là anh ta nhúc nhích, sẽ lập tức mất mạng.
Quỷ không dám lơ là.
Lập tức muốn rút lui.
Chỉ là, khi Quỷ vừa xê dịch nửa bước, muốn lặng yên không tiếng động rời đi.
Thì một âm thAnh Huyềni vào lỗ tai anh ta, rõ ràng như vậy, làm tâm Quỷ chấn động.
"Đã đến đây rồi, sao lại muốn đi?"
"Bây giờ đi, có phải không thích hợp cho lắm không?"
"Hơn nữa, cũng có hơi muộn rồi."
Giang Hải dừng bước, mà, giờ phút này, Giang Hải đã đứng ở chính giữa góc khuất của camera.
"Sao?"
Anh ta.....!phát hiện mình rồi?
Làm sao có thể?
Âm thanh vang lên, toàn thân Quỷ run lên, cả người căng như dây đàn, lông tóc dựng đứng, sống lưng phát lạnh.
Đồng tử của Quỷ co rút lại, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Hải, người mang lại cho anh ta cảm giác nguy hiểm.
Ngay cả khi đã đến gần, nhưng góc đứng của Giang Hải vẫn khiến anh ta không nhìn rõ mặt.
Chỉ là, nhìn vóc dáng của Giang Hải, Quỷ cảm thấy dường như đã từng gặp ở đâu rồi.
"Anh là Giang Hải?"
Quỷ lên tiếng, Giang Hải đã phát hiện ra anh ta rồi, tiếp tục lẩn trốn cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Cơ thể dần dần hạ thấp trọng tâm.
Đầu gối hơi cong.
Đây là Quỷ đang tiến vào trạng thái phòng bị cao độ, đồng thời, cũng địa biểu, bất cức lúc nào cũng có thể phát động tấn công, để phản ứng một cách chính xác và nhanh nhạy nhất, bộc phát ra lực lượng nhanh và mạnh nhất.
Mà, loại trạng thái này, cũng giúp Quỷ có thể trốn thoát nhanh nhất nếu cần.
Giang Hải chậm rãi xoay người, đối diện với chỗ đen tối kia.
Từng bước từng bước, không nhanh không chậm, đi đến đó.
Giống như đi dạo trong sân vắng, càng là hết sức nhàm chán.
Khóe miệng nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
Tiếng bước chân của Giang Hải rất nhẹ, cũng rất lãnh đạm.
Nhưng mỗi một bước, lại giống như là giẫm lên trái tim Quỷ, như một cái búa tạ gõ từng nhịp từng nhịp.
Làm cho tim của anh ta cũng theo đó đập nhanh.
Người tới quá mạnh, không thể địch lại được.
Trong nháy mắt, Quỷ đưa ra phán đoán.
Mà, loại phán đoán này, khiến cho anh ta vô cùng kinh hãi.
Căn cứ vào tư liệu, Giang Hải không Lâm như vậy.
Quỷ không ngờ, thành phố Giang Tư nhỏ bé như vậy, vậy mà lại có người cho anh ta cảm giác đáng sợ như thế.
Lúc này, Quỷ hiểu một điều, loại cảm giác bất an trong lòng khi nãy là từ đâu mà đến.
Quỷ không muốn đấu với Giang Hải, vì anh ta biết, một khi động thủ, chính là không có cơ hội chạy thoát.
Nhưng, ngay lúc hai đầu gối Quỷ cong xuống, cơ thể chuẩn bị phát lực để chuồn đi.
Anh ta, đã nhìn rõ mặt của Giang Hải rồi.
"Quỷ?"
Chỉ một từ đột nhiên vang lên, như là tia sét, khiến cho anh ta không dám nhúc nhích chút nào nữa.
Giọng của Giang Hải không lớn.
Giọng điệu cũng rất bình tĩnh.
Tuy nhiên, nghe được đối phương có thể gọi ra thân phận của mình, toàn thân Quỷ run rẩy, suýt chút thì liền xoay người chạy trốn theo bản năng.
Nhưng anh ta vẫn đứng im không nhúc nhich, loại cảm giác nguy hiểm đó lại càng trở nên mãnh liệt.
Quỷ, đã nhận ra Giang Hải.
Gương mặt của Giang Hải, treo một nụ cười nhạt, điệu cười nhìn thì rất bình thản.
Chỉ là, trong nụ cười, lại lộ ra sự lạnh lùng sâu sắc.
"Đế...Đế vương......"
Toàn thân Quỷ cứng đờ, đồng tử co rút lại.
Anh ta đứng chết lặng tại chỗ, nói lắp bắp.
Anh ta, cuối cùng cũng kêu lên cái tên khiến cho anh ta cảm thấy sợ hãi.
Quỷ và Đế vương đã từng giao thiệp qua nhiều lần, và anh ta hiểu rõ, người đại biểu cho Đế vương này đáng sợ như thế nào.
Nhìn thấy người đến là Đế vương, cuối cùng Quỷ cũng hiểu, lúc ấy, vì sao khi nghe thấy tên Giang Hải này, anh ta lại cảm thấy quen thuộc đến thế.
Biệt hiệu Đế vương rất vang danh, đến mức cái tên gốc là Giang Hải lại không mấy người biết rõ.
"Anh, đến đây, là muốn giết tôi sao?"
Giọng nói của Giang Hải vẫn bình tĩnh như cũ.
Nếu như muốn động thủ với Giang Hải, Giang Hải cũng không để ý lắm.
Nhưng nếu như nhằm vào Cố Uyển Như, vậy thì, Quỷ sẽ được biến thành quỷ thật.
Nghe được câu hỏi này, khiến cho da đầu Quỷ tê dại, đặc biệt là sự chế nhạo trên mặt Giang Hải khiến cho người ta sợ hãi, khiến cho Quỷ đột nhiên nhớ ra, anh ta đã từng nghe nói qua, những thủ đoạn tàn nhẫn mà Đế vương dùng