Nhìn chằm chằm vào thanh kiếm của Đường Tuấn, cuối cùng Viên Lượng cũng ra tay, bắt đầu là một tư thế phòng thủ, thân kiếm hướng lên phía trên quét nhẹ một đường nhưng lại dễ dàng loại bỏ một kiếm của Đường Tuấn.
Nếu như Đường Tuấn vẫn muốn tiến công, thế thì chỉ có thể đổi chiêu thức.
Nhưng mà Đường Tuấn không có, ý cười trên mặt anh ta càng ngày càng lạnh.
“Đi chết đi, trước khi chết, anh sẽ hiểu rõ mọi thứ...”
Một kiếm mang theo uy thế không thể chống đỡ được, thế tiến tới như cầu vồng.
“Phốc...”
Đáng lẽ phải nghe thấy một âm “keng” vang lên khi hai thanh kiếm va chạm, nhưng Viên Lượng không hề nghe thấy, thứ mà anh ta nghe thấy được chính là tiếng của một kiếm đâm vào da thịt ở lồng ngực của mình.
Một chiêu này, thay đổi từ lúc nào? Vì sao có thể xuất hiện ở góc độ này được?
Tới chết Viên Lượng cũng không thể hiểu rõ được.
Tại thời điểm có thể nắm chặt mọi thứ trong tầm tay nhưng anh ta lại không thể nhìn thấy được, kiếm của Đường Tuấn rốt cục xuất chiêu như thế nào.
Kiếm, làm thế nào mà đâm vào ngực mình được.
Viên Lượng cuối cùng cũng hiểu câu nói của Đường Tuấn là có ý gì.
Trước khi chết sẽ hiểu rõ mọi thứ, hôm nay, anh ta hiểu rồi.
Đường Tuấn đã vượt qua phạm vi võ giả, mà ẩn giấu trong đó đã là cổ võ giả rồi.
Anh ta, làm sao có thể là cổ võ giả được chứ, điều này, làm sao có thể...
Võ giả, cho dù có tu luyện như thế nào thì cũng không thể nào trở thành cổ võ giả được.
Điều này vốn dĩ là hai khái niệm vô cùng xa vời mà.
Giống như là một người đàn ông, cho dù cho chuyển thành đàn bà thì cũng không thể nào sinh con được.
Đối địch với một cổ võ giả, cho dù là nhà họ Triệu ở phía Bắc sợ là cũng bị dọa cho nát gan ra áy chứ.
Sinh mệnh dần dần trôi đi, ông trời cũng chẳng để lại cho Viên Lượng nhiều thời gian suy nghĩ nữa.
Cơ thể nặng nề to lớn đổ ầm xuống đất, máu chảy không ngừng rồi dần dần đông lại.
Những cao thủ đang ẩn náu trong bóng tối đang nhìn chằm chằm cảnh Viên Lượng ngã xuống.
Cứ thế mà ngã xuống rồi ư?
Chỉ một kiếm?
Một kiếm?
Chỉ một kiếm.
Bọn họ sợ hãi tột độ, chẳng có một ai dám lên tiếng, nhìn cảnh Viên Lượng chết đi, bọn họ, cũng không không dám xuất hiện.
Cái gọi là mai phục chẳng có bất kì ý nghĩa gì, thậm chí, bọn họ đã học Bàng đại ca bày ra một số lượng lớn thuốc nổ, thì bọn họ cũng chẳng dám châm ngòi.
Bởi vì, nếu như thế thì bọn họ cũng chết.
Nhưng, hành động giết hàng loạt vừa mới bắt đầu.
Đường Tuấn, đã nhìn về phía một người.
Mặc dù đang ẩn náu ở trong bóng tối, nhưng vẫn bị phát hiện.
Một kiếm.
Lại là một kiếm.
Chỉ có một kiếm.
Tốn không tới nửa khắc thời gian, tòa biệt thự này lại một lần nữa trở thành nghĩa địa.
Xác chết xếp chồng chất lên nhau.
Đường Tuấn để lại một người, ánh mắt cực kì lạnh lẽo.
“Biết vì sao tôi tha cho anh chứ?”
“Biết....biết...biết....”
“Vì sao?”
“Anh muốn tôi chuyển lời tới nhà họ Triệu ở phía Bắc.”
“Thông minh đó....”
Một kiếm này của Đường Tuấn, chỉ lấy đi một cánh tay của cao thủ này, còn tha cho anh ta một mạng.
Để anh ta sống sót trở về phía Bắc, đưa tin tức Đường Tuấn muốn giết nhà họ Triệu về.
...
Rất nhanh sau đó, nhà họ Triệu nhận được tin tức, sắc mặt của người đàn ông mặt đen càng trở nên hung ác hơn.
“Thật là không biết sống chết, không biết trời cao đất dày, tên súc sinh này lại dám đối địch với nhà họ Triệu.”
“Hạ lệnh, phải bắt sống cái tên Đường Tuấn này, tôi muốn cho anh ta sống không bằng chết.”
“Cũng để cho những người đối địch với nhà họ Triệu nhìn một chú, có những người mà bọn họ không thể đụng vào được đâu.”
Mệnh lệnh được truyền đi rất nhanh.
Người đàn ông mặt đen cười lạnh nói: “Đi, gọi Húc Thiết quay về đây, bảo anh ta tới thu dọn cái tên súc vật này đi.”
Đường Tuấn có mạnh hơn nữa thì cũng là người do nhà họ Triệu ở phía Bắc nuôi dưỡng ra, anh ta có mấy cân mấy lạng, cho dù là nhà họ Triệu đánh giá thấp anh ta thì cũng chẳng chênh lệch gì nhiều.
Nhưng mà, bọn họ không ngờ tới có một biến số chính là Giang Hải.
Húc Thiết chính là người có năng lực nhất của nhà họ Triệu, hôm nay cũng đã là một võ giả cực đỉnh rồi.
Ngay cả ở phương Bắc nhiều gia đình danh giá thì anh ta cũng là cao thủ số một số hai rồi.
Đường Tuấn muốn giết nhà họ Triệu ư?
Nhà họ Triệu cho rằng, Đường Tuấn chỉ là đang nói phét mà thôi.
Nhưng, trong ba ngày, chỉ có ba ngày.
Ba cơ sở kinh doanh của nhà họ Triệu bị Đường Tuấn chặn trong giết ngoài.
Giết người, rồi còn phá hủy những đồ vật, hàng hóa có giá trị lớn, tiền mặt thì đều bị đưa đi hết.
Đường Tuấn làm đúng y như những gì mà anh ta nói, một đường giết tới nhà họ Triệu ở phương Bắc, trên đường đi tới, chỉ cần là cơ sở kinh doanh của nhà họ Triệu thì đều bị thực thi theo nguyên tắc 3 sạch.
Giết sạch, thiêu sạch, cướp sạch.
Mà nhìn trên từng khu vực thì tuyến đường của Đường Tuấn đều hướng thẳng về phía Bắc, càng ngày càng gần về phía nhà họ Triệu ở phương Bắc.
Dựa vào tốc độ của Đường Tuấn thì chỉ cần nhiều nhất là mười ngày, thì thật sự có thể giết tới cánh cửa lớn của nhà họ Triệu ở phương Bắc.
Không phải là đi thắng tới, mà là vừa đi vừa giết.
Điều này khiến nhà họ Triệu ở phương Bắc cũng phải hốt hoảng, cho rằng Đường Tuấn là một con chó điên.
Ngày thứ nhất, Đường Tuấn diệt một khu.
Nhà họ Triệu ở phương Bắc nhanh chóng có phản ứng, tất cả thế lực ở gần đó lập tức được bố trí rất nhiều nhân lực, thậm chí còn có người truy nã Đường Tuấn ở trong một khu vực.
Nhưng mà, không có thành quả gì hết, mà ngày hôm sau thì còn tổn thất thảm hại hơn.
Nhà họ Triệu ở phương Bắc cực kì kinh động.
Thậm chí, cả phương Bắc cũng chấn động không kém.
Đường Tuấn, rốt cuộc là có sức mạnh như thế nào, lẽ nào những cao thủ kia của nhà họ Triệu đều không phải là đối thủ của anh ta?
Anh ta muốn học Quan Vân Trường qua năm quan chém sáu tướng ư?
Ngày thứ ba, kết cục vẫn giống với hai ngày hôm trước.
Vô số cao thủ được điều động từ nhà họ Triệu tới, được phân bố trên khắp các tuyến đường mà Đường Tuấn cần đi.
Mà lúc này, nhà họ Triệu ở phương Bắc, một người đàn ông trung niên mang khuôn mặt trắng trẻo vội vàng trở lại.
Ông ta chính là Húc Thiết.
Cao thủ mạnh nhất của nhà họ Triệu ở phương Bắc.
Người đàn ông mặt đen kể lại tình hình, ánh mắt âm u lạnh lẽo, sát khí bức người.
“Tôi muốn anh phải bắt sống được anh ta, tôi muốn bắt sống.
Tôi muốn anh ta phải sống không bằng chết.”
“Ngày mai, anh ta có thể sẽ xuất hiện ở nơi này, bây giờ anh đi ngay đi thì vẫn kịp đó.”
Người mặt đen chỉ tay vào bản đồ, điên cuồng la hét.
Húc Thiết cau mày, không đứng lên ngay, hai mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ kia.
“Còn không mau đi đi?”
Người mặt đen cực kì phẫn nộ, đối với những gia đình danh giá ở phương Bắc mà nói thì tổn thất một chút tiền chẳng là gì cả, bọn họ chưa bao giờ thiếu tiền.
Mặt mũi, Đường Tuấn quét hết mặt mũi của nhà họ Triệu như quét nhà, hôm nay có không biết bao nhiêu người đang xem trò cười của nhà họ Triệu.
Nuôi một con chó chăn cừu, kết quả con chó kia không chịu chăn cừu mà lại quay lại cắn chủ nhân một phát thật đau.
Còn muốn cắn chết chủ nhân nữa.
Con chó này, không thể giữ lại được.
Húc Thiết thấp giọng nói: “Đi bây giờ ư?”
“Tôi sợ là trúng bẫy của Đường Tuấn rồi.”
“Cái gì?” Sắc mặt của người mặt đen kia lại càng đen hơn, không ngờ, Húc Thiết thế mà cũng sợ hãi ư?
Húc Thiết nói: “Tôi không lo không bắt được người này, nhưng mà tôi lo người này đang dùng kế điệu hổ ly sơn.”
“Quan tâm nó điệu hổ ly sơn cái quái gì....!bây giờ