Giang Hải vứt tàn thuốc, sau đó lấy ra mấy viên kẹo cao su nhai ngấu nghiến, che miệng thở dài một hơi, sau khi xác nhận không còn mùi gì rồi mới nghênh ngang trở về phòng.
"Được rồi, để bọn họ nghỉ ngơi đi, sau khi giải quyết xong việc ở thành phố Giang Thanh, chúng ta sẽ đến thăm họ.”
Trọng tình cảm là điểm sáng nhất của Cố Uyển Như, mọi người sinh ra đều bình đẳng Cố Uyển Như chưa bao giờ nghĩ rằng sinh mạng của ai thấp hơn bất kỳ ai.
Cũng giống như năm đó, khi ở trên con tàu buôn người ấy, chia một nắm cơm thiu cho Giang Hải ăn vậy.
Sau khi cúp máy, Cố Uyển Như thở dài một hơi sầu muộn, cô vẫn còn rất đau lòng cho vết thương của Kim Thâu.
Nhưng sau đó lại cau mày nhìn Giang Hải: “Anh vừa rồi đi làm gì đấy?”
“Không có làm gì cả” Giang Hải tỏ vẻ vô tội.
“Anh lại đây, để em ngửi thử xem.”
“Giang Hải chết tiệt, Giang Hải hôi hám, hôm nay anh đừng mơ mà ngủ trong phòng, đi qua phòng khác…”
“Đừng vậy mà vợ à, anh không ở đây ai bảo vệ an toàn cho em.”
“Để mùi thuốc trên người anh bảo vệ em...”
Trong phòng truyền ra tiếng hét lớn của Giang Hải: “Vợ à, đừng đánh vào mặt...”
“Vậy cũng đừng có đá, em không muốn có em bé nữa à? Ui da...”
Trưa hôm sau, tại một nhà hàng nổi tiếng ở thành phố Giang Thanh.
Nhiều người có nam có nữ tụ tập trong một phòng riêng.
Một số người mặc những bộ đồ hàng hiệu, một số thì lại trang điểm rất tinh tế.
Tiền Nhã chính là người dẫn đầu cũng là người khởi xướng nên buổi họp lớp hôm này.
Lúc này, trên mặt Tiền Nhã lộ ra vẻ bất mãn.
Chu Lị ở bên cạnh cũng có chút ngượng ngùng kỳ lạ.
“Cậu gọi cô ta đến làm gì vậy? Sợ không có người biết chúng ta có một người bạn nghèo đói sao?”
Chị Lị nở một nụ cười ranh mãnh nơi khóe mắt: “Nghe nói Cố Uyển Như tìm được người bao nuôi, còn vớ được một người đàn ông để làm lá chắn, chuyện này truyền đi khắp nơi rồi.”
“Thật sao?” Tiền Nhã cũng cười nói: “Nhìn bộ dạng của cô ta, nếu không tìm một người bao nuôi thì chỉ có nghèo suốt đời, lúc nào cũng giả vờ trong sáng, tự trong xương tủy, còn rẻ mạt hơn bất cứ ai.”.
Đọc truyện hay, truy cập ngay { T гЦмtгuуen.
м E }
“Nè, mà chuyện cô ta được bao nuôi, là ai nói ra vậy.”
Chu Lị quay đầu liếc mắt nhìn mấy cái, kỳ quái nói: “Là Trần Giai Kỳ, còn có Tô Đồng, bọn họ vừa rồi còn ở đây mà, chớp mắt đã đi đâu cả rồi.”
Trần Giai Kỳ và Thiển Lý làm gì có gan gặp Cố Uyển Như, thậm chí còn không có mặt mũi để nhắc đến chuyện bọn họ làm sao biết được có người bao nuôi Cố Uyển Như.
Nghe nói Cố Uyển Như sắp đến, thì vác chân chạy trốn luôn rồi.
Người chồng ở rể đó của Cố Uyển Như không dễ đụng vào.
Đặc biệt là Tô Đồng, cô ta rất sợ chiếc mũi của mình sẽ lại bị vẹo một lần nữa.
Tiền Nhã hừ lạnh: “Mấy giờ rồi, người còn chưa thấy tới, có tiền thì ghê gớm lắm sao, để bao nhiều người phải chờ chực như vậy?”
Nhưng thật ra cô ta không phải đang đợi Cố Uyển Như, mà là đợi một vài người khác.
Một vài người xung quanh cũng xúm vào lên tiếng chỉ trích Cố Uyển Như, rồi quay sang tâng bốc Tiền Nhã
Cũng không thể trách đám người này được, mấy năm gần đây công việc kinh doanh của nhà họ Tiền phát đạt đến mức có thể đứng vững ngay cả ở thành phố Giang Thanh, thậm chí còn có quan hệ hợp tác chặt chẽ với một số gia tộc giàu có.
Đám bạn học này cũng chỉ muốn tìm cơ hội để leo lên, nếu được gia nhập vào tập đoàn Tiền Thị, đó cũng là chuyện rất vinh hạnh.
“Lúc còn đi học, Cố Uyển Như đã thích ra vẻ ngây thơ đơn thuần, lúc đó tôi đã sớm nhận ra cô ta chính là loại hồ ly chuyên đi dụ dỗ người khác rồi, còn nói cái gì mà hoa khôi, tôi khinh!”
“Thôi đi, từ trước tới giời trong mắt chúng tôi chỉ có Tiền Nhã mới xứng làm hoa khôi của lớp, Cố Uyển Như đó thậm chí tôi còn không thèm nhìn đến một cái.”
Một đám người, không ngừng tranh nhau thảo luận.
Còn Tiền Nhã lúc này khóe miệng nhếch lên, trong lòng thầm nghĩ, lát nữa sẽ làm gì để hạ nhục Cố Uyển Như, chuyện năm đó không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.
Tiền Nhã không thích Cố Uyển Như, chuyện này Cố Uyển Như thật tình không biết.
Lúc đó, Tiền Nhã đang “tập thể dục” cùng bạn trai vào thời điểm kịch liệt nhất, cả thể xác lẫn tinh thần gần như bay bổng, không ngờ tên đó lại kêu to một tiếng “Uyển Như”.
Chuyện này làm cho Tiền Nhã vô cùng tức giận, anh đè lên người tôi, nhưng tâm trí lại có ý nghĩ dâm tục đối với Cố Uyển Như, xem bà đây là cái gì chứ.
Sau đó cô ta đã đá tên đàn ông cặn bã kia, nhưng trong lòng càng hận Cố Uyển Như hơn.
Lời càng nói càng khó nghe, thậm chí có người còn nói Cố Uyển Như chính là kẻ lăng loàn đê tiện sống chỉ thêm chật đất.
Một số khác lại cảm thấy đám người này không nên cay nghiệt với Cố Uyển Như như vậy, Cố Uyển Như luôn trước giờ luôn rất tốt bụng, cũng chưa từng gây hấn hay hãm hại ai cả, thậm chí lúc còn đi học còn đã giúp đỡ rất nhiều người.
Nhưng với bầu không khí này, bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc im lặng ngồi sang một bên.
Tiền Nhã nhìn thấy cảnh họp lớp náo nhiệt như vậy, trong lòng vô cùng đắc ý.
Cô ta cũng rất hài lòng khi được mọi người khen ngợi và chào đón, lúc này cô ta giống như nữ chính được tất cả mọi người phục tùng.
Chỉ mời đám bạn nghèo này ăn một bữa cơm, bọn họ đã như giống chó chạy sau đuôi.
Bên dưới khách sạn Danh Hào, Giang Hải nhìn thấy Cố Uyển Như ăn mặc giản dị thì liên tục lắc đầu.
Cô vợ ngốc này thực sự không biết làm sao có thể lăn lộn trong xã hội trong suốt mấy năm qua, thật sự có cảm giác như thể cô ấy không hề nhận ra sự nham hiểm của thế giới này.
Tham dự buổi họp lớp, sợ mọi người cảm thấy có khoảng cách nên cô đã cố tình ăn mặc giản dị, thậm chí không đeo trang sức đắt tiền.
“Anh đã chuẩn bị cho em một bộ quần áo để ở trong xe, em không muốn thay thật sao?”
Họp lớp, thực chất chính là để phô trương và giả vờ nịnh nọt lẫn nhau.
Nếu như thật sự có mối quan hệ bạn bè tốt, thân với ai thì cứ tụp tập riêng với người đó là được rồi, tội gì phải kéo cả lớp lại làm gì.
Đương nhiên đây là lần đầu tiên Cố Uyển Như được mời tham gia buổi họp lớp, nên cũng không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của Giang Hải.
“Không cần đâu, các bạn học của em gia cảnh cũng bình thường thôi.” Cố Uyển Như khoác lấy cánh tay Giang Hải
“Có người hỏi đến thì cứ nói em vẫn còn làm trong tập đoàn Cố thị là được rồi.”
Đúng lúc này, mấy người còn lại cuối cùng cũng đã đến đông đủ, Tiền Nhã lập tức yêu cầu người phục vụ dọn đồ ăn lên.
“Cố Uyển Như đến rồi...”
Đột nhiên một người trong đám bọn họ hét lên.
Giọng điệu ngạc nhiên cùng biểu tình giễu cợt đợi màn kịch hay sắp diễn ra.
Nghe tới đây, mọi người ngừng bàn tán, thay vào đó bọn họ cũng cùng lúc dõi theo ánh nhìn