Bạch Hùng dùng ánh mắt cảm kích nhìn Bạch Lý Hưng một cái, rồi từ từ đứng dậy.
“Hi vọng, chúng ta còn có cơ hội gặp mặt.”
Giang Hải lại cười nhạt.
“Đó là do ông nghĩ, tôi không nghĩ như vậy!”
Giang Hải rời đi không quay đầu nhìn lại!
Giang Hải tuyệt đối không thể tha thứ cho nhà họ Bạch, nhìn thấy Bạch Hùng bệnh nặng sắp chết, anh cũng không cảm thấy thương hại chút nào.
Bạch Hùng lên xem rời đi, trong lòng phức tạp.
Kết quả cũng không nằm ngoài dự liệu của ông ta, có điều có thể tận mắt nhìn thấy Giang Hải, coi như cũng vơi bớt một phần nhớ thương trong lòng.
Giang Hải vẻ mặt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cố Uyển Như đứng bên cạnh, ngập ngừng muốn nói gì đó.
“Lúc anh chín tuổi...”
Giang Hải lên tiếng, chậm rãi, nhắc lại quá khứ của mình.
Cuối cùng, Giang Hải nói anh bị trói mang lên một chiếc thuyền vượt biên trái phép, và suýt nữa chết đuối trên biển.
Đôi mắt Cố Uyển Như thoáng qua một tia thương sót.
Vài lời không thể nói hết được, Giang Hải đã phải chịu đựng và đau khổ đến nhường nào.
Ngược lại thì những việcCố gia gây khó dễ cho Cố Uyển Như chẳng là gì cả.
Nhìn biểu cảm của Cố Uyển Như.
Giang Hải không khỏi có chút thất vọng, có lẽ, đây là ý trời.
Cố Uyển Như thực sự đã quên đi những chuyện hai người đã từng trải qua ở trên con thuyền đó.
Có lẽ, không nhớ cũng là chuyện tốt.
Cố Uyển Như đi tới cạnh Giang Hải, cô ôm lấy Giang Hải, an ủi anh.
Giang Hải cười nhẹ: “Nhiều năm như vậy rồi, anh cũng không còn để tâm đến mấy chuyện đó nữa, nhà họ Bạch đối với anh trước nay chưa từng có một một chút quan hệ gì.”
Vừa là thật lòng cũng là dối lòng.
Không ai có thể hiểu hết được nỗi hận trong lòng của Giang Hải.
Khu nghỉ dưỡng, ngoại ô thành phố.
Hoành Độ Dương nhấp chén trà thơm, hơi nheo mắt, rất dễ chịu.
Tuy nhiên, người đang ngồi trước mặt ông ta là Giang Hải.
Hoành Độ Dương đẩy một tách trà đến trước mặt Giang Hải.
Giang Hải dửng dưng nhấc tách trà lên.
“Trà ngon, lát về có thể cho tôi một cân.”
Hoành Độ Dương gần như trợn tròn mắt: “Bộ cậu tưởng đây là lá khoai lá mít hay sao? Trà ngon thượng hạng, ngay cả tôi cũng chỉ có được một ít.”
“Một chút trà hỏng, mà coi như báu vật vậy?” Giang Hải không hề nể mặt nói.
Khuôn mặt của Hoành Độ Dương cứng đờ, có cảm giác giống như đang nói chuyện với một tên lưu manh vậy.
Quả thực, trước mặt Đế vương, Hoành Độ Dương cũng chẳng là gì cả.
Hơn nữa, đã là Đế vương, muốn một ít trà ngon, chẳng qua cũng chỉ cần một câu nói là được.
Hoành Độ Dương lại rót đầy chén trà.
“Tập đoàn Uyển Như không bao lâu nữa sẽ có thể đứng vững trên đất Hải Đông.”
“Có điều…”
“Thế giới ngầm quá im hơn lặng tiếng, cũng không phải là chuyện tốt.”
Hoành Độ Dương chưa nói hết, nếu quá yên ắng, sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người.
Đám người đang nhắm vào nó, cũng sẽ lần lượt tiến vào tỉnh Hải Đông để tranh giành lãnh thổ, e rằng sẽ có một trận mưa máu nữa.
“Chuyện này… liên quan gì đến tôi?” Giang Hải không quan tâm, chỉ cần không can dự vào sự phát triển của tập đoàn Uyển Như, bọn họ muốn đánh muốn giết gì thì tùy.
Nhưng mà, nếu như làm ảnh hưởng đến Tập đoàn Uyển Như, Giang Hải nhất định sẽ không khách sáo mà tiêu diệt hết lũ bọn họ.
“Ngay cả thế giới ngầm, e rằng sẽ không yên ổn nữa.”
Giang Hải gật đầu, “Chuyện này tôi biết.”
Thành phố Giang Tư chẳng qua cũng chỉ là một góc nhỏ, nếu đem ra so với Phương Đông, tỉnh Hải Đông, mặc dù gần biển nhưng nó cũng chỉ là một khu vực chậm phát triển.
Thành phố Giang Tư trước đây cũng chỉ ở vị trí cuối cùng ở tỉnh Hải Đông.
So với các đại gia tộc có thế lực đan xen ở các vùng khác, thành phố Giang Tư cũng chỉ là một vùng đất cằn cỗi.
Trước khi có Tập đoàn Uyển Như, không ai chú ý đến nơi này.
Để có được chỗ đứng vững chắc tại tỉnh Hải Đông, bước tiếp theo chắc chắn sẽ phải tiếp tục mở rộng ra bên ngoài.
Gia nhập vào địa bàn khác đã khó, ngăn cản những gia tộc này đến cướp chén cơm của tập đoàn Uyển Như, lại càng khó hơn.
Ai cũng có thể thấy rõ, tương lai của Tập đoàn Uyển Như rất rộng mở.
Với một số lượng lớn các công nghệ hàng đầu, hiện nay các viện khoa học công nghệ cũng đang được xây dựng, thậm chí một số trường đại học nổi tiếng cũng mở chi nhánh ở đây, và cũng sẽ mở phòng thí nghiệm của riêng bọn họ.
Thành phố Giang Tư, một thành phố mới nổi với chuyên môn kỹ thuật vững chắc đã bắt đầu hình thành.
Có lẽ trong tương lai sẽ dẫn đầu cuộc cách mạng công nghệ ở Phương Đông.
Như vậy, địa vị của thành phố Giang Tư sẽ cực kỳ hưng thịnh.
Tuy nhiên, gốc rễ của tất cả những điều này là Tập đoàn Uyển Như.
“Tập đoàn Uyển Như phát triển quá nhanh, hiện tại đã thu hút sự chú ý của không ít các đại gia tộc ở Đông Quận.”
Quận, không phải là một đơn vị hành chính, ý của nó giống như chỉ một vùng đất.
Đông Quận là khu vực bao gồm tỉnh Hải Đông, tỉnh Đông Nam.
“Hơn nữa, có người đang chuẩn bị ra tay với Tập đoàn Uyển Như rồi.”
Giang Hải chậm rãi ngước mắt lên, một tia giễu cợt lóe lên.
“Ai dám ra tay?”
“Nhà họ Doãn ở Danh Quận.”
“Họ đang điều tra cậu, điều tra tập đoàn Uyển Như, và họ cũng đã thực hiện một số hành động nhắm vào tập đoàn Uyển Như.”
Hoành Độ Dương nói hai từ “nhắm vào” này, sợ rằng không chỉ đơn giản đến vậy.
Nếu tập đoàn Uyển Như không có chỗ dựa vững chắc, thì sẽ giống như một kẻ ăn mày mang thỏi vàng trong túi đi vênh váo giữa chợ, không ít người sẽ có ý đồ xấu xa.
Nhưng, bọn họ không biết rằng tập đoàn Uyển Như không cần chỗ dựa, Giang Hải chính là chỗ dựa lớn nhất rồi.
Phương Đông là nơi có nhiều hào môn ẩn nấu nhất.
Đế vương, cho dù là ngoài sáng hay trong tối, thì đều là một tổ chức siêu hùng mạnh, không ai có thể qua mặt được.
Nhà họ Doãn, nếu như muốn là đối thủ cạnh tranh, động tác của họ sẽ là trấn áp và bóp chết tập đoàn Uyển Như từ trong trứng nước.
Nếu muốn nuốt chửng Tập đoàn Uyển Như, sẽ phải vươn tay từng bước nắm quyền kiểm soát, cuối cùng nắm hết trong tay.
Nhưng, Giang Hải rất hiểu những gia tộc hào môn này, bọn họ sẽ không đủ kiên nhẫn để gặm nhấm từng chút như vậy.
Bọn họ càng thích cảm giác nuốt một lần hết miếng thịt lớn, giết chết Giang Hải, rồi sau đó thôn tính Tập đoàn Uyển Như, đó là cách vừa nhanh lại không phải lao lực nhiều.
“Nhà họ Doãn?” Giang Hải khẽ cau mày: “Tôi từng nghe nhắc đến, nhà họ Doãn hình như không tham gia vào thị trường kinh doanh công nghệ.”
Mặc dù có nghe qua, nhưng Giang Hải cũng không thèm quan tâm.
Nếu như nhà họ Doãn dám đến nộp mạng, thì Giang Hải cũng dám nhận.
“Trận đấu giữa cậu và Húc Thiết đã gây ra ồn ào không nhỏ.
Bây giờ có rất nhiều đề tài bàn tán về cậu."
Giang Hải bật cười, chuyện được bàn luận nhiều nhất chính là việc thu tiền của đám người đến xem hôm đó.
Phí đậu xe đã lên đến sáu trăm nghìn tệ, haha, Chu Khải, đúng là biết tính toán hơn anh rất nhiều.
“Bên ngoài đang đồn đại khắp nơi, trận đấu hôm đó cậu thắng Húc Thiết là thắng không thuyết phục.”
“Cậu đã dùng ám khí đánh lén.”
Bây giờ bất kể là trong hay ngoài thế giới ngầm, tranh cãi nhiều nhất về