“Em có biết mình đang có gì trong tay không?” Giang Hải nhẹ nhàng hỏi
Cố Uyển Như hơi ngẩn người: “Tay anh chứ còn gì?”
“Là một thế giới rộng lớn!” Giang Hải khẳng định chắc nịch.
Cố Uyển Như cảm thấy bị trêu chọc, mặt ngượng ngùng rút tay về: “Thôi đi!”
Tuy nhiên giọng nói như muỗi kêu, người khác nghe vào giống như người yêu bé nhỏ đang hờn dỗi.
Giang Hải tiếp tục tỏ ra bộ dạng chung thủy, nghiêm túc nói: “Em chính là thế giới của anh…Anh mong mình cũng sẽ là thế giới của em.”
Tim Cố Uyển Như đập nhanh, cảm thấy quá đường đột, cô nhìn anh chăm chú. Giang Hải đến gần Cố Uyển Như muốn nắm tay cô.
“Cạch”
Bỗng nhiên, cửa phòng cứ thế mở tung ra, làm cho Cố Uyển Như giật mình, bước nhanh tránh xa Giang Hải, cứ như vụng trộm bị bắt gặp.
“Tôi…thật ra…tôi…chắc là… ra ngoài chút.” Ngô Mẫn không kịp phản ứng, lúng túng không biết làm sao.
Cố Uyển Như chỉnh chu bản thân, cố gắng tự nhiên nói: “Ngô tổng đừng ngại, mời anh ngồi.”
Giang Hải đang định thân mật một chút để kéo gần khoảng cách với Cố Uyển Như, ai ngờ lại có một con kỳ đà cản mũi nhào tới. Giang Hải tức đến mức muốn đạp cho Ngô Mẫn vài cái.
Ngô Mẫn cười tươi như hoa, nhìn Giang Hải: “Thông tin kia, mọi người xem chưa? Là Phía Tây…”
“Những chuyện đó cứ nói với vợ tôi thôi, tôi chỉ muốn yên ổn ở rể thôi nha.” Giang Hải lại không quan tâm gì, cứ thế làm chuyện riêng của mình.
Thân là một Đế vương thế giới ngầm cần gì quan tâm mấy chuyện tôm tép này, một mảnh đất mà thôi, Giang Hải nháy mắt là có thể sở hữu hàng ngàn mảnh đất như thế.
Chẳng qua là muốn về thành phố Giang Tư nhỏ bé này để ở cùng Cố Uyển Như, mở công ty nho nhỏ kia cũng chỉ để Cố Uyển Như tiêu khiển, cũng coi như thực tập trước khi làm việc lớn hơn.
“Cô đọc tin tức rồi chứ, Cố tổng?” Ngô Mẫn vừa nói vẫn nhìn Giang Hải.
Giang Hải liếc nhìn anh ta, cảm than trong lòng tên này quá ngốc, diễn kịch cũng quá vụng về rồi.
“Đã thấy rồi.” Cố Uyển Như vẫn ngại ngùng chuyện lúc nãy, trong lòng thầm mắng Giang Hải.
Anh cứ làm như người ta không biết công ty này là của anh, còn vờ như không biết để làm gì chứ?
Ngô Mẫn cười tươi nói: “Cơ hội đến rồi, không thể nào bỏ lỡ được.”
Ngô Mẫn không vui sao được, nghe theo Giang Hải, anh ta đã dùng toàn bộ tài lực mua vùng đất phía tây. Vậy mà khi anh ta mua thì giá rẻ mạt, hiện tại thì tăng nhanh chóng.
Nhất là những vùng đất xấu không ai thèm đếm xỉa nay lại có giá cao ngất trời, đừng nói là trúng số nha, trúng số cũng không bằng được việc này đâu.
Cố Uyển Như cười gượng, vẻ mặt vô cùng khó xử: “Ngô tổng đừng trêu tôi chứ, tôi còn không có đủ lực để tham gia đấu gia nữa.”
Tuy đã đăng ký kinh doanh cho tập đoàn Uyển Như, vốn điều lệ cũng nằm trên cả trăm tỷ nhưng với mảnh đất kia thì con số này cũng chẳng là gì.
Ngôn Mẫn cười bí hiểm: “Không! Tôi đang nói đến là sản nghiệp của cả thành phố này.”
Cố Uyển Như bỗng bừng tỉnh, giống như cô đươc khai sáng gì đó, một con đường đầy ánh sáng như hiện ra trước mặt cô. Ngô Mẫn kia quá giỏi, nhìn nhận thật nhanh a.
Đúng là mảnh đất ở phía tây rất đáng giá, nhưng cái giá của nó không phải ai cũng với được, không một ai đủ tiềm lực tài chính có thể bỏ một số tiền lớn như vậy còn là tiền mặt. Chắc chắn họ sẽ cần thế chấp hoặc thanh lý tìa sản để có đủ tiền mặt tham gia đấu thầu.
Cố Uyển Như nhanh chóng cuốn vào việc, bàn luận với Ngô Mẫn.
Khi trời chập tối, Giang Hải gọi vài món ăn ngon ship tới phòng làm việc, mọi người cùng ăn và làm tại phòng. Cho đến khuya, cuối cùng cũng tìm được phương án chung.
Chuyện thu mua tài sản trong thành phố do Tập đoàn Uyển Như phụ trách, một tập đoàn mới sẽ không làm ai chú ý nhiều. Ngô Mẫn sẽ phụ trách vấn đề tài chính, lợi nhuận sẽ chia cho hai bên, Tập đoàn Cố Uyển Như chiếm phần trăm lợi nhuận cao hơn.
Cố Uyển Như nhận ra đây không khác gì là cho không, hoàn toàn có lợi cho Tập đoàn Uyển Như. Cô cũng cảm thấy Ngô Mẫn tuy nói là hợp tác với mình nhưng có lẽ muốn làm lợi cho Giang Hải.
Khi trên đường về nhà, Giang Hải vẫn nắm tay Cố Uyển Như. Cô cũng muốn hỏi quan hệ giữa Giang Hải với Ngô Mẫn, nhưng lại thôi. Vì cô hiểu, hỏi thế nào cũng lại lý so cũ rích là xin con hoặc chữa vô sinh.
Cố Uyển Như cảm giác sự ấm áp, nhưng cô vẫn không muốn thừa nhận, bản thân gần đây có những cảm giác rất lạ.
“Anh nắm tay tôi mãi thế?” Cố Uyển Như ngại ngừng thắc mắc.
“Lúc trước, đã lâu lắm rồi…khi anh còn lênh đênh tên biển, luôn phải đối mặt sự sống và cái chết. Lúc đó, anh chỉ mong có một bàn tay nắm tay mình, chỉ cần cho anh một chút ấm áp, một chút hy vọng…anh chợt nhớ tới hai người…”
Giang Hải nói lấp lửng, anh cũng không nói rõ người anh nhớ là mẹ mình, còn người kia là Cố Uyển Như.
Cố Uyển Như vô cùng đồng cảm, xúc động trong lòng, vì bản thân cô cũng từng lênh đênh trên biển, cũng từng bị tử thần gọi tên.
Nhưng cô lại không nhớ đã từng cứu mạng một cậu bé, đã từng nhường nắm cơm bẩn của mình cho anh.
“Anh chỉ là một đứa mồ côi.” Giọng Giang Hải thờ ơ, không biểu cảm.
Người mà đáng lẽ anh phải gọi là cha, lại chưa từng có một chút trách nhiệm làm cha, thậm chí người đó còn vô tình tàn nhẫn. Cha sao? Gã họ Bạch đó không xứng!
Cố Uyển Như trong lòng vô cùng khó chịu, cảm thấy Giang Hải đã trải qua rất nhiều đau khổ, thiệt thòi. Cô chủ động lật tay nắm lấy tay Giang Hải, cô muốn an ủi anh.
So với Giang Hải, những ủy khuất Cố Uyển Như đã chịu đựng không so được với những cực khổ kia của anh.
Đến nơi, Giang Hải nắm chặt tay Cố Uyển Như xuống xe, cô không hề có cảm giác ngại ngùng nữa, cứ như đã thành thói quen. Nhưng trong mắt hai vợ chồng Lôi Nhân Hào đây là hành động thân mật.
Qua cửa sổ, thấy cảnh tượng kia, Cố Vân Lệ ngạc nhiên: “Hai đứa nó nắm tay, ông xem kìa!”
Lôi Nhân Hào cười hài lòng: “Không cần quá lo lắng! Xem như Uyển Như có một người chồng tốt.”
Cố Vân Lệ nhìn Giang Hải, cảm giác con gái mình có lẽ sẽ có cuộc hôn nhân tốt hơn, còn có hai người cũng chưa đăng ký kết hôn.
Cố Vân Lệ cũng không biết phải nói sao. Nghĩ đi nghĩ lại thì từ khi có Giang Hải, cuộc sống gia đình họ đều thay đổi rồi. Mua nhà, có xe, công việc thuận lợi, bệnh của Lôi Nhân Hào cũng tốt hơn