Không bao lâu sau, Doãn Thư bước nhanh rời đi, không hề nhìn ra, đây là một cổ võ giả.
Thật ra, từ một tháng trước, cổ võ tâm pháp của Doãn Thư đã có thành công nhỏ, có thể nói, hiện tại cô ta là cổ võ giả hàng thật giá thật.
Cô ta quay người nhìn thoáng qua, hừ lạnh một tiếng: “Nếu mình là đàn ông, nhà họ Doãn này, nhất định là của mình, làm gì đến lượt tên Doãn Bằng ngu xuẩn kia.”
Rất nhiều người trong nhà họ Doãn đều biết, trong thâm tâm Doãn Canh đã chỉ định Doãn Bằng làm người kế thừa.
Chuyện cách một thế hệ mà kế tục còn làm ra, có thể thấy được, Doãn Canh cưng chiều Doãn Bằng như thế nào.
Doãn Canh trọng nam khinh nữ, từ nhỏ, không hề coi trọng Doãn Thư.
Cho đến khi Doãn Thư vô tình đạt được cổ võ tâm pháp, cô ta mới có chỗ đứng ở nhà họ Doãn.
Cho dù là như vậy, trong mắt Doãn Canh, cho dù cô ta là cổ võ giả, cũng chẳng qua chỉ là nhà họ Doãn tạo ra được một vị thần bảo hộ, hoàn toàn coi đứa cháu gái này là một tay chân đắc lực.
Không thể phủ nhận, Doãn Thư thật sự rất có năng lực.
Ở Danh Quận, bất luận là ngoài mặt hay là thế giới ngầm, đều rất được hoan nghênh.
Thậm chí, thanh danh cùng với uy tín của cô ta còn lớn hơn Doãn Canh một chút.
Mà, tất cả những chuyện này, cũng không phải xây dựng trên nền móng cô ta là cổ võ giả.
Những gì mọi người kính trọng không phải là bản lĩnh của cô ta, mà thủ đoạn biết tiến biến lui của cô ta.
Bây giờ, tất cả mọi người đều cho rằng, Doãn Thư chẳng qua chỉ là một võ giả, còn là loại bình thường.
Bởi vì, không ai thấy cô ta ra tay, phàm là người mà cô ta tự mình ra tay, đều trở thành một thi thể.
Rất nhanh, một người lên trước nghênh đón, cung kính giao cho Doãn Thư một phong bì.
Chậm rãi mở ra, vẻ mặt của Doãn Thư trở nên cực kỳ cổ quái.
Hưng phấn, cười dữ tợn...!còn có sự tức giận!
Dựa vào suy đoán của cô ta, Doãn Bằng hẳn là đã chết rồi, đã có người tìm được hai cỗ quan tài ở núi Nam thành phố Giang Tư.
Trong một cỗ quan tài chứa Hắc Bạch Song Sát bộ mặt hoàn toàn biến dạng, trên thi thể có đầy kiến.
Trong một cỗ quan tài khác, một thi thể bị cắn xé không thành hình, hẳn chính là Doãn Bằng.
Mà trong cùng quan tài còn có ba bốn thi thể của chó ngao Tây Tạng.
Dựa vào phân tích, thi thể nam này đã xảy ra chuyện không thể diễn tả với mấy con chó kia.
Nhìn một bức ảnh trượt xuống trong phong bì, khuôn mặt xinh đẹp của Doãn Thư dần dần bắt đầu vặn vẹo.
Gần như trong chớp mắt, cô ta liền kết luận, Doãn Bằng, thật sự đã chết.
Doãn Bằng, cho dù hóa thành tro bụi cô ta cũng nhận ra.
“Vậy là chết rồi? Thật sự là một tin tốt.”
“Không ngờ là chẳng cần tôi động tay.”
“Doãn Bằng đã chết, như vậy, nhà họ Doãn, sẽ do ai tiếp nhận vị trí gia chủ đây?”
“Doãn Canh, đã già hồ đồ rồi, những đứa con trai của ông, không có một người nào có tiền đồ.”
“Nếu ông đã muốn truyền cách một thế hệ, vậy thì truyền cho tôi là được rồi.
Nhà họ Doãn ở trong tay tôi, chỉ sẽ càng lớn mạnh hơn...”
Bước nhanh trở về phòng mình, Doãn Thư không kiềm chế được vui mừng khôn xiết, cười đến run rẩy cả người.
Một lúc sau, cô ta gọi một người đến.
“Lập tức đi xác nhận, Doãn Bằng, có phải thật sự đã chết rồi không.”
“Nếu tin tức là thật, trước tiên báo cho tôi, trước khi tôi biết được tin tức, thì không được nói cho ai.”
“Đồng thời, niêm phong chặt chẽ tất cả mọi tin tức.”
Doãn Thư trực tiếp ra lệnh, không hề có chút do dự nào.
Doãn Thư toàn thân trên dưới, tỏa ra khí chất âm u lạnh lẽo, hai mắt thâm độc, giống như là một đóa hoa hồng độc.
Đàn ông mà thấy, đều muốn đùa giỡn một phen, nhưng cô ta lại có độc.
Bởi vì nhà họ Doãn trọng nam khinh nữ, từ nhỏ, cô ta không được coi trọng, có tâm tư gì, tất cả đều giấu trong lòng.
Dần dần, cô ta hình thành lòng dạ độc ác, hung ác, khắc nghiệt đến tận tâm can.
“Thật không biết, là ai có gan như vậy, dám giết cậu ấm của nhà họ Doãn ở Danh Quận.”
“Giết Doãn Bằng, giúp mình giải quyết một hiểm họa từ bên trong, đúng là phải dốc lòng cảm ơn người đó mới được.”
Trong kế hoạch của Doãn Thư, còn phải qua một đoạn thời gian nữa mới có thể diệt trừ Doãn Bằng.
Doãn Canh tuổi già sức yếu, dưới âm mưu của Doãn Thư, đã bị trúng độc mãn tính.
Chỉ chờ độc của Doãn Canh ngấm vào xương tủy, bệnh tình nguy kịch, đến khi đó rồi diệt trừ Doãn Bằng.
Nhà họ Doãn ở Danh Quận, sẽ dễ dàng rơi vào trong tay của Doãn Thư.
Giờ phút này, Doãn Bằng đã chết, làm rối loạn kế hoạch của Doãn Thư.
Chỉ là cái chết của Doãn Bằng, có chút sớm.
Không bao lâu sau, đã có người đến báo, thông qua so sánh gen, thi thể không hoàn chỉnh kia, chính là của Doãn Bằng.
Doãn Thư tâm tư trầm lắng, tuyệt đối không phải là người quá xúc động.
Suy tính hồi lâu, thấp giọng nói: “Tin tức này, đè xuống cho tôi, nếu ai nói ra ngoài, vậy thì chôn cùng Doãn Bằng là được rồi.”
Những người kia, ai nấy đều im như thóc.
Bọn họ biết, Doãn Thư nói ra được, vậy thì làm ra được.
“Những người khác, khẳng định cũng đang điều tra, nhất là thân tín của lão già Doãn Canh kia.”
Doãn Thư khoanh tay đứng, thẳng ngực thách thức.
“Cảnh báo bọn họ, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cân nhắc kỹ lưỡng đi.
Nếu như làm lão già Doãn Canh kia tức giận, chịu không nổi cái tin tức kia mà có mệnh hệ gì.”
“Nếu những người đó vẫn chưa điều tra ra, vậy thì đừng tra nữa.
Đây là tự đào hố chôn mình.
”
Doãn Thư híp mắt, quay người hỏi: “Biết là ai làm không?”
“Hẳn là Giang Hải của thành phố Giang Tư.”
“Tiền trong tài khoản cậu Doãn Bằng, tất cả đều bị chuyển đi, mà, tài khoản mục tiêu, là của một người tên Tần Hiên.”
“Người này, là người của Giang Hải.”
Tiền, Doãn Thư không quan tâm, ánh mắt âm u lạnh lẽo đáng sợ.
“Giang Hải? Có lai lịch gì?”
Chuyện Doãn Bằng là người thừa kế nhà họ Doãn, không có bao nhiêu người biết, nhưng cho dù như vậy, cả gan dám động tay với người nhà họ Doãn, đối phương cũng tuyệt đối không phải là người dễ dàng đối phó.
Chẳng kiêng nể giết chết cậu ấm nhà họ Doãn, người bình thường cũng không có can đảm để làm ra việc này.
“Giang Hải này… chỉ là một người ở rể, cho đến nay, không tra ra được có bối cảnh gì.”
Người kia rất nhanh liền lấy ra một báo cáo điều tra chi tiết về Giang Hải.
Trẻ mồ côi, Giang gia thành phố Giang Tư...
Năm năm trước mất tích, không lâu trước trở lại thành phố Giang Tư, ở rể nhà Cố Uyển Như.
Thanh trừng thế giới ngầm của thành phố Giang Tư...
Hỗ trợ Cố Uyển Như thành lập tập đoàn Uyển Như, hơn nữa, không biết từ đâu lấy được rất nhiều bằng bản quyền sáng chế phát minh kỹ thuật.
Giết Trác Tiêu...!thắng Húc Thiết...
Hiện giờ, Hắc Bạch Song Sát cũng chết thảm trong tay anh ta.
Không đơn giản, quá là không đơn giản.
Một người không tiếp xúc với bất kỳ bối cảnh