Núi Trấn Chính, bãi đậu xe đã được sửa bằng phẳng, còn đường nhỏ lên núi đã được sửa qua, núi nhỏ tươi tốt xanh tươi, giống như một địa điểm du lịch vậy.
Năm triệu tiền vé, chỉ bán ra lác đác vài tấm mà thôi, những người này, hơn nửa là người Danh Quận không biết nước đi này của Giang Hải sâu như nào.
Đối với những người cổ vũ Liên Thiệu này, Giang Hải sẽ tuyệt đối không nương tay.
Tiền đỗ xe, một triệu.
Trả tiền đỗ xe xong, tiền qua đường lại là một triệu.
Lên đến núi, Tần Hiên còn bày ra một loại phí chỗ ngồi.
Hạng một ngồi ở phía sau cùng, địa thế thấp nhất, có điều là trên đất bày thêm một lớp thảm cỏ, còn tỏa mùi hương khiến cho người khác ngửi thấy buồn nôn.
Phía trước, là một hàng ghế đá, phải trả giá hai triệu.
Lại tiến phía trước, còn có ghế cao quý, còn về bao nhiêu tiền thì không có ai nghe ngóng.
Hoành Thiên Giai của thành phố Giang Thanh đến rồi, Hoành Độ Dương chủ tịch của thành phố Giang Tư cũng đến rồi.
Hoành Độ Dương đem theo tùy tùng, hơn mười người khí thế hùng tráng, đi thẳng ngồi vào vị trí ghế VIP.
Ông ta vừa ngồi xuống, mọi người mới biết Giang Hải đáng ghét như thế nào.
Vị trí của bọn họ rất thấp, hoàn toàn bị đằng trước che mất.
Tốn mất mấy triệu mới lên được núi, cũng không thể ngồi chỗ mà chẳng nhìn thấy cái gì, chỉ nghe tiếng thế này.
Sắc mặt của Hoành Thiên Giai, thật sự rất khó coi.
Kim Thâu bước lên trên kèm theo nụ cười.
“Cơ chủ tịch, anh Giang nói rồi, nếu như anh đến, để em sắp xếp cho anh đến ngồi chỗ ghế VIP.”
Sắc mặt của Hoành Thiên Giai có chút thay đổi, không ngờ, Giang Hải đột nhiên học được cách hiểu chuyện rồi.
Ngồi bên cạnh Hoành Độ Dương, Hoành Thiên Giai rất khó chịu.
“Thành phố Giang Tư, phát triển không tồi, xem ra, nửa năm sau anh có thể rời khỏi thành phố Giang Tư.”
Rời khỏi thành phố Giang Tư, vậy thì là thăng cấp.
Từ lúc thành phố Giang Tư có tập đoàn Uyển Như, địa phương cũng phát triển, muốn không bị bên trên để ý đến cũng khó.
Tương lai của Hoành Độ Dương, có khả năng phát triển vô hạn, điều này đã gây ra động tĩnh trong nội bộ hoàng tộc.
“Nước có thể đẩy thuyền, đồng thời cũng có thể lật thuyền.
Hoàng tộc Hoành gia là thống ngự thiên hạ, chứ không phải nô dịch thiên hạ.”
“Thời đại thay đổi rồi, lòng người, cũng nên thay đổi.”
Khóe miệng của Hoành Thiên Giai, nhếch lên một nụ cười chế giễu, không hề che giấu vẻ châm biếm.
Đối với hoàng tộc mà nói, bách tính bình thường, chính là dân đen.
“Người dân là nước, có những người, nhất quyết muốn trong nước ép ra váng dầu, lấp đầy chiếc túi, thỏa mãn [email protected] muốn cá nhân.”
“Nếu như, trong nước này, trên có cây cối xanh tươi, dưới có cá bơi, hoàng tộc muốn chèo thuyền du ngoạn, cũng đâu sợ thiếu áo gấm thức ăn ngon?”
Hoành Thiên Giai sững sờ, dân giàu thì nước mạnh, đạo lý này ai cũng biết.
Nhưng, lại có mấy người được giống như Hoành Độ Dương, suy nghĩ lâu dài.
Hoàng tộc, vẫn làm việc ngu ngốc tát ao bắt cá như trước.
Hoành Độ Dương lại nói: “Tập đoàn Uyển Như đã ra khỏi thành phố Giang Tư, nhưng, vẫn ở tỉnh Hải Đông.
Đối với anh, có bao nhiêu lợi ích, thì phải xem anh làm như nào.”
Ông ta không nói, nếu như không phải biết thân phận của Giang Hải trước, ông ta sẽ làm một việc ngu ngốc giống Hoành Thiên Giai như vậy.
Mơ mộng hão huyền bỏ tập đoàn Uyển Như vào trong túi.
Tập đoàn Uyển Như có rất nhiều kỹ thuật độc quyền, những điều này, không thể nào dùng tiền mà đo lường được.
Nhìn những kỹ thuật này xuất hiện trong tay một người không có gia cảnh gì, ai mà không động lòng?
Giống như túi vải của người khác mở rộng ra rồi, chỉ cần anh đưa tay ra, thì chính là của anh.
Nghe được những lời như vậy, sắc mặt của Hoành Thiên Giai lại thay đổi.
Ngẫm nghĩ, cũng đang vạch kế hoạch, sau này, nên đối đãi thế nào với tập đoàn Uyển Như, đối đãi thế nào với Giang Hải.,
Tốc độ phát triển của tập đoàn Uyển Như là không thể ngăn cản được.
Ít nhất, Hoành Thiên Giai không thể áp chế, càng không thể nghĩ sẽ chiếm làm của riêng mình.
Nếu đã như vậy, đối với Hoành Thiên Giai mà nói, giúp đỡ, chính là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng, mối quan hệ của anh ta và Giang Hải, còn có thể phục hồi không?
Lúc này, Liên Thiệu đến rồi.
Sắc mặt xanh đen, bởi vì, anh ta cũng phải nộp mấy triệu tiền vé mới có thể lên núi.
Làm anh ta tức xì khói.
Có điều, nhiều tiền hơn nữa Liên Thiệu cũng không bận tâm, gi3t chết Giang Hải, anh ta sẽ có một tỷ.
Còn nữa, trước khi đến thành phố Giang Tư, Liên Thiệu cũng đã bỏ toàn bộ tài sản trong nhà ra đặt cược rồi, cược bản thân mình có thể thắng.
Có thể nói, đây chính là cơ hội làm giàu không khó.
Mặc quần áo luyện công màu trắng, thoạt đầu vừa nhìn, rất dễ khiến người khác cho rằng, Liên Thiêu là sau khi luyện công buổi sáng sớm, quần áo cũng không thay đã vội đến đây.
“Giang Hải ở đâu?”
“Ra đây chịu chết!”
Đứng giữa khoảng đất bằng, Liên Thiệu thách thức, ngẩng mặt lên trời gào thét.
Tất cả mọi người, đều có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Liên Thiệu, đây là phẫn nộ đến từ một cao thủ.
Giang Hải đến đây, nhất định phải trả giá bằng tính mạng của mình.
Không ít người, không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn thấy Giang Hải, hy vọng Giang Hải sớm chết.
Bọn họ, cũng đặt cược Liên Thiệu thắng.
Trên mặt của không ít người lộ ra vẻ hưng phấn.
“Anh cho rằng, ai sẽ thắng?”
Hoành Thiên Giai nhìn Hoành Độ Dương, Hoành Độ Dương lại bình chân như vại.
Trước mặt, người hầu của Hoành Độ Dương bày ra một bàn trà, một người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám, đang pha trà.
Giống như không phải đến xem tỷ võ, mà là đến nghỉ dưỡng vậy, nhân tiện làm màu tí trước mặt tất cả mọi người.
Rót một tách trà đẩy đến trước mặt Hoành Thiên Giai.
“Điều anh nên nghĩ lúc này là tương lai, tập đoàn Uyển Như có chuyển trụ sở chính tới thành phố Giang Thanh hay không.”
Tập đoàn Uyển Như sẽ chuyển đến thành phố Giang Thanh? Hoành Thiên Giai chưa từng nghĩ qua.
Trụ sở chính của tập đoàn Uyển Như chuyển tới thành phố Giang Thanh, tập đoàn Uyển Như cũng sẽ trở thành sản nghiệp của thành phố Giang Thanh, nhất định sẽ kéo theo sự phát triển cực lớn của thành phố Giang Thanh.
Lúc này điều anh ta nghĩ là, Hoành Độ Dương tại sao lại tin tưởng Giang Hải đến như thế, biểu cảm dửng dưng, dường như, đây là một trận chiến lăn lộn trên mặt đất.
Phải biết rằng, tiếng tăm của Liên Thiệu, không phải lớn bình thường, bao nhiêu năm nay, chưa từng thất bại.
“Giang Hải, ra đây chịu chết đi!”
Liên Thiệu lại lần nữa gào thét.
Âm thanh truyền đi rất xa, thậm chí, dưới núi đều có thể nghe thấy.
Trung khí tràn đầy, to tiếng đến mức người điếc cũng có thể nghe thấy.
Xung quanh, không ít những vị khách từ Danh Quận đến xem, bọn họ đều cổ vũ Liên Thiệu.
“Anh Liên, Giang Hải kia, chắc không phải sợ không dám ra rồi đấy chứ?”
“Cái này cũng khá là khó nói, dù sao thì ai mà không sợ chết?”
Không ít người, nhìn về phía đám người Kim Thâu, những người này đều là người của Giang Hải, nếu như Giang Hải làm con rùa rụt cổ, thì sẽ dùng những người này để trút giận.
Nơi sườn núi, Giang Hải tất nhiên có thể nghe thấy tiếng gào thét trên đỉnh núi.
Nhưng lúc này không có thời gian rảnh rỗi mà để ý, đang cầm điện thoại, trên mặt tràn đầy nụ cười.
"Vợ, anh ra ngoài kiếm chút tiền tiêu vặt, lát nữa sẽ đến bệnh viện thăm Chu