Cái chết của Liên Thiệu không gây nhiều chuyện lắm, ngoại trừ nhà họ Liên ở Danh Quận.
Nói tới mối quan hệ giữa Liên Thiệu và nhà họ Liên, cũng rất kỳ dị.
Liên Thiệu là con ngoài giá thú của nhà họ Liên, không có quyền thừa kế.
Nhưng, nó không có nghĩa là Liên Thiệu có thể bị bất kỳ ai ức hiếp.
Nhà họ Liên vô cùng phẫn nộ
Ngược lại, Doãn Thư, người bỏ ra 30 tỷ đặt cược, kiếm được vài tỷ lại cười thành tiếng.
Theo kế hoạch của cô ta, Giang Hải và nhà họ Liên sẽtrở thành kẻ thù.
Mà cô ta lại kiếm được rất nhiều tiền.
Phần thưởng cho ai lấy được đầu của Giang Hải vẫn còn.
Doãn Thư đã không do dự mà ném thêm vào đó 500 triệu.
Lúc này, đầu của Giang Hải đã trị giá 30 tỷ đồng chẵn.
Đông Phương Thần Châu, trước nay chưa từng có ai được ‘đối xử’ đặc biệt như vậy.
Dù giá cao như vậy, nhưng, chưa có ai nhận lấy nhiệm vụ này.
Giang Hải đáng giá nhiều tiền như vậy, tự nhiên là phải có thực lực phi phàm.
Những kẻ không có niềm tin tuyệt đối vào bản thân, sao có thể đến thành phố Giang Tư tìm chết được.
Phản ứng của nhà họ Liên thế nào, Giang Hải không rõ, cũng không quan tâm.
Lúc này, Giang Hải đến bệnh viện, đi vào phòng bệnh thì hơi bất ngờ.
Không ngờ, Uyển Thuần và Chu Khải lại nằm cùng một phòng.
Chào hỏi Chu Khải xong, Giang Hải nhìn về phía Uyển Thuần.
“Không sao chứ?” Câu hỏi thăm đơn giản nhưng lại rất tử tế.
“Không sao!” Uyển Thuần lạnh nhạt trả lời.
“Anh làm gì mà lâu như vậy?” Cố Uyển Như hận hực.
Sớm biết Giang Hải muộn thế này mới đến thì cô đã không chờ ở đây rồi.
Công ty còn cả đống việc phải xử lý.
Ngồi thêm một lát, rồi cáo từ rời đi.
Trên xe, thần sắc Cố Uyển Như rất cổ quái.
“Chồng à.”
“Ừm.”
“Em cảm thấy hình như giữa Chu Khải và Uyển Thuần, có chuyện gì đó.”
“Bọn họ có thể có chuyện gì?” Giang Hải thấy lạ, hỏi.
Cố Uyển Như một tay chống cằm, trầm ngâm: “Em cảm thấy….
ánh mắt Uyển Thuần nhìn Chu Khải, không được đúng lắm.”
Cố Uyển Như cũng có vài điều không thể nói cho rõ, chỉ là cảm thấy, ánh mắt ấy, tràn đầy yêu thương.
Nhưng, Uyển Thuần sao có thể thích Chu Khải được?
Một người là chủ của một tập đoàn lớn.
Người còn lại, là nhân viên của công ty bảo vệ trực thuộc Tập đoàn Uyển Như.
Bọn họ, không thuộc cùng một tầng lớp.
Hơn nữa, ngoại hình Uyển Thuần nghiêng nước nghiêng thành.
Cho dù có một vạn Chu Khải cộng lại cũng không xứng với Uyển Thuần.
Nghe vậy, Giang Hải khẽ cau mày.
Nhắc đến thì cũng có chút cảm giác tương đồng.
Ánh mắt Uyển Thuần đúng là thỉnh thoảng lại liếc nhìn Chu Khải.
Hơn nữa, ánh mắt ấy giống lúc như Cố Uyển Như nhìn anh vậy.
Chẳng lẽ, Uyển Thuần muốn đi đường vòng, lợi dụng Chu Khải để tiếp cận mình?
Nhưng, việc đó cũng không cần phải tự mình đứng ra chứ?
Với năng lực của Uyển Thuần, chỉ cần chút thủ đoạn là kiểu gì Chu Khải chả bị lừa xoay vòng vòng?
Người phụ nữ này, rốt cuộc muốn làm gì?
Giang Hải vĩnh viễn không thể hiểu được, người phụ nữ chưa từng có được tình cảm chân thành, khao khát được chăm sóc đến nhường nào.
Thật ra, Giang Hải cũng là loại người như vậy.
Từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm.
Nhưng chỉ cần ai đó đối tốt với anh ta, thì anh ta sẵn sàng móc trái tim của mình đưa cho đối phương cũng được.
Khi Cố Uyển Như nhét một miếng cơm thiu vào miệng anh ta, thì duyên phận của hai người đã định rồi.
Uyển Thuần và Chu Khải cũng là như vậy.
Chu Khải đỡ đạn cho Uyển Thuần.
Nhưng, điều này không khiến Giang Hải suy nghĩ nhiều.
Nếu như Uyển Thuần thích Chu Khải, thì đó cũng là một đoạn nhân duyên tốt.
Về đến công ty, Tần Hiên nhanh chóng tìm đến.
Gương mặt không giấu nổi sự phấn khích.
Giang Hải tiêu diệt Liên Thiệu, thắng cược.
Khoản tiền Tần Hiên đã mang đi đặt cược nay tăng hơn gấp đôi.
Lúc này, anh ta đến để xin chỉ thị, xem nên xử lý số tiền này như thế nào.
Theo thông lệ từ trước đến nay, lợi nhuận đến từ thế giới ngầm đều sử dụng cho mục đích từ thiện.
“Dự án sân chơi đã được cấp vốn hoàn toàn.”
“Ngoài ra, còn dư lại không ít.”
Tần Hiên xoa tay, trong lòng thầm nghĩ.
Nhiều tiền như vậy, nếu như đổi hết thành tiền mặt thì sẽ nhiều biết bao nhiêu.
Giang Hải nói: “Viện phúc lợi của thành phố Giang Tư quá nhỏ.
Cần đổi sang một địa điểm khác tốt hơn, và cần được xây dựng lớn hơn..”
“Việc này… không cần thiết đâu.”
Tần Hiên cẩn thận nhìn mắt của Giang Hải.
“Viện phúc lợi, cũng chỉ có từng đó người.
Địa điểm thì được rồi, sửa chữa lại một chút là được.”
“Những đứa trẻ mồ côi đã mất mát quá nhiều.
Cô nhi viện, xây dựng lại, ấm áp hơn, phúc lợi tốt hơn..”
“Không được để những đứa trẻ này, trở thành bèo bọt vô danh..”
Khi 9 tuổi, Giang Hải đã trở thành một đứa trẻ mồ côi không có ai chăm sóc.
Anh không chịu nổi khi nhìn thấy còn những đứa trẻ khác phải rơi vào cảnh ngộ giống mình.
Lời của Giang Hải, chính là thánh chỉ.
Tần Hiên dốc hết sức mà chấp hành.
“Anh Viêm, Danh Quận bên đó…”
“Sao?”
Tần Hiên nói: “Nam Chiến vừa báo tin về, cái chết của Liên Thiệu gây ảnh hưởng không nhỏ.”
Sau cuộc chiến này, rất nhiều người biết đến Giang Hải, cũng biết đến thành phố Giang Tư.
Tiến vào thành phố Giang Tư, thách thức Giang Hải, làm loạn, Liên Thiệu chính là một ví dụ đẫm máu.
Sống không nổi một ngày, không chỉ chết, thậm chí còn phải bị thiên táng.
Hai từ thiên táng khiến vô số người phải dựng tóc gáy.
Điều Giang Hải muốn, chính là hiệu quả này.
Một số người, chỉ khi sợ rồi, mới biết yên phận.
Mà thành phố Giang Tư, đã trở thành từ đồng nghĩa với vùng cấm địa.
Vùng cấm địa này, đáng sợ như thế nào?
Đơn giản chính là địa ngục.
Chỉ trong nửa năm, số cao thủ chết ở thành phố Giang Tư cũng không ít.
Tỉ mỉ thống kê về từng người một thì một số người mới chợt tỉnh ngộ.
Hoá ra Giang Hải ác nghiệt như vậy.
Lúc này, mấy người lớn của nhà họ Liên ngồi lại với nhau.
Ai ai cũng phấn chấn tinh thần, tuổi cao mà không hề suy yếu.
Nhà họ Liên là một võ giả thế gia, với sức mạnh phi thường.
“Chuyện này mọi người nghĩ thế nào?” Một người khởi đầu câu chuyện, chòm râu bạc trắng, giọng nói chứa tức giận.
Cái chết của Liên Thiệu không phải điều đáng tiếc.
Nhưng, mặt mũi của nhà họ Liên quyết không thể có bất kỳ hư hại nhỏ nào.
Giang Hải ở thành phố Giang Tư kia, nói đơn giản chính là đang tìm chết, còn dám giết người của nhà họ Liên ở Danh Quận.
Dù ngay từ đầu, Giang Hải và Liên Thiệu là khiêu chiến phân cao thấp, cũng quyết sinh tử.
Những thứ này, nhà họ Liên ở Danh Quận không quan tâm.
Giết người của nhà họ Liên, là điều không thể chấp nhận được.
“Không cần biết Liên Thiệu có thể được ghi vào gia phả từ đường hay không.
Nhưng dù sao, dòng máu chảy trong người nó là của nhà họ Liên chúng ta.”
“Cho nên, chuyện này không thể cứ như thế mà cho qua được.”
“Nếu như lần này, chúng ta làm thinh, chẳng phải đã công khai thông báo cho mọi người biết rằng, nhà họ Liên ở Danh Quận dễ bị bắt nạt sao?.”
“Nếu thế thì con chó con mèo cũng dám mang phân đạp lên đầu nhà họ Liên.”
Một người khác mang vẻ mặt trầm lặng, giọng nói như chuông đồng.
Lời của ông ta, luôn nhận được sự đồng thuận.
“Sắp xếp vài cao thủ, đi thành phố Giang Tư một chuyến.”
Mọi người im bặt, nhất thời không ai lên tiếng.
Mặc