Đứng trong bóng tối, Giang Hải nhếch môi cười lạnh nhạt.
Đến lúc kết thúc cái rắc rối mang tên Doãn Thư này rồi, nếu không, những sát thủ không biết sống chết này có thể sẽ làm người ta tức chết mất.
Anh không hề sợ, người mà anh lo lắng nhất chính là Cố Uyển Như.
Thật may là vào lúc này Doãn Thư không ra tay với Cố Uyển Như, nếu không kẻ bị thiên táng tiếp theo chắc chắn sẽ là người phụ nữ này.
“Sắp xếp một số người, đã đến lúc chúng ta đi du lịch ở Danh Quận rồi.”
Sau khi trở về, Giang Hải trầm giọng nói với Kim Thâu.
“Đến Danh Quận?” Kim Thâu nở nụ cười quỷ quái, xoa xoa tay, có chút háo hức.
“Tuy nhiên, trước khi đến Danh Quận, phải dọn sạch toàn bộ rác rưởi ở tỉnh Hải Đông đã.”
Giang Hải nói: “Liên lạc với Tần Hiên, thu xếp xong thì tất cả hành động.”
“Bây giờ, có thể hành động rồi.”
Lấy danh nghĩa của Thiên sứ tội lỗi để ra tay.
Đó là đêm, khắp nơi ở tỉnh Hải Đông không hề yên lặng, khắp nơi tràn ngập mùi tanh của máu.
Hơn một trăm cao thủ được phân bố khắp nơi ở tỉnh Hải Đông để bảo vệ sự an toàn của các cán bộ tập đoàn Uyển Như đã lộ diện.
Những cơ sở kinh doanh xám được mở gần đây đều đã bị đốt cháy.
Đám xã hội đen của Danh Quận vừa mới tiến vào thành phố Giang Tư để chiếm địa bàn kia, nếu có kẻ nào phản kháng, giết không tha.
Giang Hải đứng trước cửa sổ, sắc mặt nghiêm túc nhìn cảnh đêm.
Một trăm người này rất chăm chỉ luyện tập, tin chắc rằng không lâu nữa họ sẽ phá bỏ khó khăn và bước đến một lối thoát khác.
Lúc này, giết người nhuốm máu là một trải nghiệm chiếm đấu hiến có đối với họ.
Tập đoàn Uyển Như cũng nên ra khỏi tỉnh Hải Đông để thâm nhập vào một thị trường rộng hơn hơn nữa.
Và ở thành phố Giang Tư, những người được lựa chọn đang luyện tập một cách điên cuồng.
Những người này, tiếp theo sẽ trở thành lực lượng bảo vệ mạnh nhất của thành phố Giang Tư.
Giang Hải muốn biến thành phố Giang Tư, tỉnh Hải Đông thành một vùng cấm địa.
Sẽ là thiên đường của nhà đầu tư và là địa ngục của kẻ xấu.
Danh Quận, nhà họ Doãn, đèn sáng rực rỡ.
Trên khuôn mặt của Doãn Thư nở một nụ cười, bị hai người đàn ông khỏe mạnh kẹp ở giữa, thì thầm bên tai những lời vô nghĩa.
Nếu như Giang Hải biết Doãn Thư sẽ trở thành bộ dạng như bây giờ là vì anh, thì nhất định sẽ vô cùng khó hiểu và không thể tin được.
Lúc này, có một cô gái ngoan ngoãn bước tới, mặc dù gần đây cô ta đã thấy quá nhiều lần mấy hình ảng ph óng đãng này của Doãn Thư, nhưng cô ta vẫn không khỏi đỏ mặt tía tai.
“Thưa cô chủ, có tin tức từ tỉnh Hải Đông.”
“Nói!”
“Tiểu Bạch Long… chết rồi!”
Tiểu Bạch Long là nhân vật hung ác nhất ở Danh Quận, gã ta khá đẹp trai, nhưng lòng dạ lại vô cùng độc ác.
Không có việc xấu nào không làm.
Trong thế lực ngầm ở Danh Quận, cũng gọi là cao thủ hiếm có.
“Biết rồi.”
Doãn Thư không ngẩng đầu lên, kết cục này sớm đã nằm trong dự đoán.
Cô gái khom lưng chào định đi ra ngoài, Doãn Thư nói: “Thông báo cho Vệ Báo, có thể thu những sản nghiệp của Tiểu Bạch Long rồi.”
Thời khắc này, Doãn Thư sớm đã dặn dò, Vệ Báo cũng đã tập hợp đủ người, tất cả đều đã sẵn sàng.
Nhận được chỉ thị, lập tức đưa người qua đó.
Những sản nghiệp của Tiểu Bạch Long ở Danh Quận, đều là mục tiêu của anh ta.
Vừa rời khỏi một lúc, cô gái lại quay lại.
“Làm sao nữa?” Doãn Thư có chút ngạc nhiên.
“Lại có người chết?”
Cô gái nhanh chóng đáp lại.
Doãn Thư nói: “Có thêm người chết thì cứ thông báo cho Vệ Báo là được, anh ta sẽ biết phải làm gì.”
“Đừng đến làm phiền tôi nữa…”
Lúc này, Doãn Thư làm như không có ai bên cạnh, nắm lấy thắt lưng của người đàn ông cường tráng, từ từ kéo xuống.
Không chịu thua kém, người đàn ông khỏe mạnh xé toạc quần áo của Doãn Thư ra, khiến Doãn Thư cười liên tục.
Sau một đêm ‘chiến đấu’ ác liệt, Doãn Thư uể oải ngủ thiếp đi.
Đôi chân của hai người đàn ông mạnh mẽ, giời đây giống như là sợi mì không còn chút sức lực.
Ngủ một mạch đến trưa, vươn vai, cô ta mặc chiếc áo bằng vải tuyn dưới sự phục vụ của người đàn ông mạnh mẽ.
Bữa sáng được bày tinh tế đặt ở trước mắt.
“Thưa cô chủ, đêm hôm qua…”
Doãn Thư rất bận, cho dù có rảy ra chuyện lớn thì cũng không dám làm phiền đến chuyện vui của Doãn Thư.
Bất kỳ người nào mà làm phiền đến nhã hứng của Doãn Thư, nhẹ thì bị mắng, nặng thì mất mạng.
Sau chuyên đi thành phố Giang Tư về, Doãn Thư bỗng thay đổi hoàn toàn, vui buồn thất thường.
“Nói!”
“Trong đêm qua, tỉnh Hải Đông bị quét sạch.”
“Ừm!”
Doãn Thư gật đầu, rồi lại lập tức ngẩng đầu lên: “Cái gì?”
“Quét sạch?”
“Sao có thể?”
Thế lực ngầm ở tỉnh Hải Đông giờ đây như là một mảnh đất trắng, mất rồi thì coi như mất tiền.
Các lão đại của thế lực ngầm Danh Quận đều tranh giành chen lấn với nhau, mang theo những đàn em chất lượng nhất.
Có thể nói, cao thủ của thế lực ngầm ở Danh Quận đều đã đi tỉnh Hải Đông hết rồi.
Thực lực mạnh mẽ như vậy, chỉ một đêm mà đã bị quét sạch sao?
Doãn Thư từng nghĩ, Giang Hải chắc chắn sẽ phản kích.
Nhưng cô ta không ngờ lại nhanh như vậy, mà thủ đoạn lại quyết tuyệt như thế.
Rốt cuộc thì Giang Hải có thực lực kh ủng bố như thế nào?
Nghĩ đến Giang Hải, Doãn Thư bỗng rùng mình một cái, nhanh chóng đưa tay ôm chặt bộ đồ hở hang trên người.
“Chắc chắn, không nhầm đấy chứ?”
Doãn Thư không tin tưởng hỏi lại lần nữa.
“Chắc chắn 100%, người đều chết hết, hơn nữa…”
“Đừng ấp a ấp úng, nói nhanh.”
Doãn Thư giật dữ hét lên.
“Không chỉ giết người, hơn nữa, người giết bọn họ còn dùng máu viết các tội trạng của người chết lên tường.”
Thiên sứ tội lỗi!
Lúc điều tra Giang Hải, Doãn Thư đã từng thấy cái danh xưng này.
Tuy nhiên, lúc đó Doãn Thư lại không hề để ý.
Thiên sứ tội lỗi, chẳng qua là Giang Hải mua danh chuộc tiếng mà thôi.
Dùng thủ đoạn ám sát, sau đó bịa đặt ra một số tội trạng, tỏ vẻ như Giang Hải mới chính là sứ giả của thiện và ác.
Doãn Thư sửng sốt một hồi lâu mới hoàn hồn lại.
Thiên sứ tội lỗi, không phải là Giang Hải? Mà là một tổ chức?
Nếu không, những người phân bố khắp nơi ở tỉnh Hải Đông, sao lại có thể đồng thời bị giết hại như vậy?
Không lâu sau, tin tức lũ lượt đến.
Điều khiến Doãn Thư sốc nhất chích là Giang Hải đã đưa ra một tin tức.
Trong một hoặc hai ngày nữa anh sẽ đến Danh Quận.
Giang Hải đến đây làm gì? Chắc chắn là đến giết cô ta.
Doãn Thư bị dọa đến tím tái mặt mày, cô ta tuyệt đối sẽ không đấu với Giang Hải.
“Nhanh chuẩn bị xe, tôi muốn đến nhà họ Liên một chuyến!”
Người hầu sắc mặt khó coi: “Thưa cô, nhà họ Liên sáng sớm đã gửi lời nhắn, nói….
nói… 30 tỷ kia, nhà họ Liên không có phúc hưởng.”
“Còn nói… chuyện mà cô làm, không liên quan đến nhà họ Liên.”
“Ngay cả Liên Thiệu, nhà họ Liên cũng không thừa nhận anh ta là người của nhà họ.”
Nhà họ Liên không giết Giang Hải?
Dù là một tỷ