Tiết mục ban đêm của Thái Lan, quả thực có chút không phù hợp với thiếu nhi.
Mà cái Giang Hải dẫn Diệp Thụy Nguyệt đi xem lại còn là kiểu vô cùng nóng bỏng, k1ch thích.
Đối với mấy người chơi bời, đó chẳng qua chỉ là chuyện bình thường, nhưng đối với người chưa trải sự đời như Diệp Thụy Nguyệt, đó thực sự là những cảnh vô cùng [email protected] đãng, không thể nào nhìn tiếp được.
Suốt buổi Diệp Thụy Nguyệt đều nhắm chặt mắt, nhưng trong lòng lại thầm muốn xem.
Cô ta rất muốn biết tại sao Giang Hải lại dẫn mình tới đây.
Trong lòng cũng vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Giang Hải lại thích những thứ này.
Cô ta hoàn toàn có cái nhìn khác về anh!
Trong tiếng nhạc ồn ào, Giang Hải rời khỏi Diệp Thụy Nguyệt khoảng hai phút, nhưng cô ta hoàn toàn không hề hay biết.
Khi đó, Giang Hải đứng trong bóng tối nở nụ cười gian, chân giẫm lên một người phụ nữ.
Người phụ nữ kia muốn chạy, Giang Hải thẳng thừng xé quần áo trên người cô ta.
Cái đáng xem là, cơ thể thứ súc sinh này rất tuyệt, giống y như người bình thường vậy.
"Nói mau, ai là người quản lý ở Thái Lan?"
Người phụ nữ này chẳng qua chỉ là một kẻ đầy tớ, mặc dù trước giờ cô ta vẫn luôn cho rằng, dòng máu của ma cà rồng vô cùng cao quý.
Nhưng trong mắt Giang Hải, sự sinh sôi nảy nở của ma cà rồng chẳng qua chỉ là truyền nhiễm virus mà thôi.
Nó chẳng khác gì cương thi trong thần thoại Phương Đông.
Người không ra người quỷ không ra quỷ, lại tự cho mình là cao quý.
"Anh sẽ phải chết ở Thái Lan.”
Người phụ nữ nhỏ giọng nguyền rủa.
Giang Hải cử động mắt cá chân, đôi giày da cứng giẫm đạp lên khuôn mặt mà bao gã đàn ông thèm muốn, từng chút từng chút một giẫm lên lòng tự tôn của cô ta.
"Tôi muốn xem thử, hai chúng ta, ai chết trước.”
Vừa nói dứt lời, Giang Hải càng dùng lực mạnh hơn, khuôn mặt cô ta méo mó khó coi.
Cô ta muốn phản kháng nhưng lại không có sức phản kháng, toàn bộ sức mạnh đều bị Giang Hải áp chế, khiến cô ta rất sợ hãi.
Giang Hải là một vị thần kiêu ngạo, xem thường người khác.
Còn cô ta chẳng qua chỉ là một con kiến nhỏ bé, chỉ cần một ý nghĩ của Giang Hải thôi là đầu cô ta sẽ như quả dưa, bị giẫm nát bét.
"Đầy tớ của người Do Thái càng ngày càng không có chút thể diện nào.”
Giang Hải cười giễu, lạnh lùng nhả ra một chữ.
"Cút!"
"Còn đi theo tôi nữa thì kết cục của cô sẽ rất thảm.”
Anh từ từ bỏ chân ra.
Lúc này cô ta mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, một mũi bàn chân nhanh chóng phóng to trước mắt cô ta.
Tiếp đó là tiếng kêu đau đớn.
"Aaa..."
"Aaaaa..."
Một chiếc răng nanh của cô ta bị Giang Hải lạnh lùng đá gãy, đó chính là minh chứng cho dòng máu mà trước giờ cô ta vẫn luôn lấy làm tự hào.
Chiếc răng đó tượng trưng cho sự cao quý.
Vậy mà một cái nhấc chân vô tình của Giang Hải.
Chiếc răng đã hoàn toàn biến mất.
Xấu hổ.
Giận dữ.
Vô cùng sợ hãi.
Răng của ma cà rồng chắc chắn như thế nào, cô ta là người biết rõ nhất.
Vậy mà một cái nhấc chân nhẹ tênh của Giang Hải đã đá gãy nó.
Cô ta hận không thể gi3t chết Giang Hải ngay lập tức, nhưng đáng tiếc cô ta không có khả năng đó.
Vẻ mặt Giang Hải vẫn thản nhiên, như thể anh vừa đá một viên đá nhỏ bình thường ngáng trước chân mình.
"Quay về nói với chủ của cô chuẩn bị sẵn linh bài, ngày mai tôi sẽ đích thân tới lấy.”
Vừa dứt lời, Giang Hải xoay người nhanh chóng rời khỏi đó.
Trong chốc lát đã xuất hiện bên cạnh Diệp Thụy Nguyệt.
Diệp Thụy Nguyệt mặt đỏ bừng, nóng hổi.
Những nơi như vậy quả thực không phù hợp với cô ta.
Đưa tay nắm lấy tay áo Giang Hải, cũng vừa đúng lúc Giang Hải ngồi xuống.
Lòng bàn tay Diệp Thụy Nguyệt toàn là mồ hôi.
Giang Hải nói: "Nếu cô không thích thì chúng ta đi thôi.”
Giang Hải đến đây chỉ vì muốn tìm cơ hội thích hợp xử lý con súc sinh đến từ phương Tây kia.
"Không cần đâu..."
Diệp Thụy Nguyệt nhỏ giọng nói, cô ta cho rằng Giang Hải đang để ý đến cảm nhận của mình.
Giang Hải mỉm cười, kéo cánh tay Diệp Thụy Nguyệt chậm rãi đi ra ngoài.
Trong bóng tối, ánh mắt người phụ nữ bị xé rách quần áo không thương tiếc kia vô cùng căm hận.
Nhưng miệng cô ta chỉ có thể phát ra tiếng nghiến răng ken két, ngoài dùng cách này để tỏ ý phản kháng ra, cô ta không còn cách nào khác.
Nhân màn đêm, cơ thể trắng nõn nà nhanh chóng mượn cơ hội chạy mất trong nháy mắt.
Còn Giang Hải, sau khi rời khỏi nơi đầy rẫy những âm thanh ồn ào kia, tinh thần đột nhiên thoải mái hẳn lên.
Giống như cả người đang đứng trong lò hơi, mồ hôi nhễ nhại đi ra ngoài thì có cơn gió mát rượi thổi đến khiến cả người sảng khoái, dễ chịu.
Diệp Thụy Nguyệt lén nhìn Giang Hải, ánh mắt vô cùng phức tạp.
"Nhìn cái gì?" Giang Hải buông tay cô ta ra.
Lúc nãy sở dĩ kéo cánh tay cô ta là bởi vì cô gái ngốc nghếch này nhắm chặt mắt cả buổi, kiên quyết không xem tiết mục biểu diễn của người ta.
"Không...!không có gì..."
Diệp Thụy Nguyệt nói ấp a ấp úng.
Cô ta rất muốn hỏi, tại sao Giang Hải lại thích những tiết mục kiểu này, trong lòng cô ta, Giang Hải không phải loại người như vậy.
Anh có một cô vợ xinh đẹp như vậy, còn có Lan Kiều…
Tiết mục biểu diễn của những người này, Giang Hải sao lại thích thú đến thế cơ chứ.
Giang Hải mỉm cười: "Quay về thôi.”
Ở Thái Lan này, chùa chiền mọc lên khắp nơi, nhưng thực chất bên trong nó lai đi ngược lại với Phật giáo, mọi thứ vô cùng mờ ám.
Đêm khuya vẫn có nhiều người qua lại trên đường phố.
Nhưng ở đây khi nhìn thấy người đẹp, rất có thể phải gọi một tiếng ‘người anh em’.
Thời tiết nóng bức, muỗi bay vo ve khắp cả.
Mặc dù khoảng cách không xa, đi bộ về cũng được, nhưng Giang Hải không muốn Diệp Thụy Nguyệt theo mình làm thức ăn cho muỗi.
Nhưng vừa định giơ tay ra vẫy taxi, cách đó không xa bỗng có tiếng còi dồn dập, ngay sau đó là tiếng súng như sấm nổ vang trời.
Tiếng súng lớn đột nhiên vang lên cũng đủ khiến người ta giật mình.
Lúc đó phản ứng bản năng của Giang Hải chính là kéo Diệp Thụy Nguyệt ra phía sau mình, sắc mặt anh trầm xuống, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Cùng một lúc, tiếng rít chói tai không ngừng vang lên, tiếng súng và tiếng còi xe hội tụ lại một chỗ.
Nhiều người trên đường vừa nãy vẫn còn say bí tỉ, được người đẹp dìu bên này dìu bên kia.
Lúc này, tất cả đều mở to tròn con mắt, ba chân bốn cẳng mà chạy.
Còn có người trốn sang một bên, ôm đầu nằm xuống, co quắp trong góc run lẩy bẩy không ngừng kêu r3n.
Tiếng súng AK 47 không ngừng vang lên, hơn nữa khoảng cách càng ngày càng gần.
Nó giống như một nốt nhạc thúc giục mãnh liệt.
Tiếng súng kéo dài khoảng một phút, cuối cùng cũng lắng xuống.
Giang Hải kéo Diệp Thụy Nguyệt đi trong khi cô ta vẫn đang sợ hãi đến nỗi sắc mặt tái nhợt đi.
"Đi thôi…"
Vừa định bước đi, phía sau lại có tiếng súng, hơn nữa nó ngày càng dữ dội.
Giang Hải kéo Diệp Thụy Nguyệt, nghiêng người nhảy qua bức tường thấp.
Diệp Thụy Nguyệt chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, như bị Giang Hải ôm bổng người lên, nhưng khi cô ta định thần lại thì đã yên ổn đứng bên cạnh Giang Hải.
Nhưng chỗ mà cô đứng lại là phía trong của bức tường.
Bức tường thấp chỉ khoảng một mét năm