Tất cả mọi thứ xảy ra quá đột ngột, mọi người trong phòng đều ngẩn người ra.
Vừa nãy Giang Hải vẫn ở trong thế ép người, giờ đột nhiên lại từ bỏ.
Hơn nữa, nói đi là quay người đi luôn.
"Cái gì?"
"Hủy bỏ giao dịch?"
Trong phút chốc, người Lập Dị hiểu ra ý của Giang Hải.
Giao dịch dùng thần dược thần bí đổi lấy việc được bước vào ba Thánh Cảnh, cũng bị hủy bỏ.
Với lại Giang Hải cũng không định giao Phúc Thự bản khắc đá cho người Lập Dị.
Người Lập Dị cuối cùng cũng phải trả giá cho hành vi tự cho mình là đúng này.
Dồn ép người khác thì được, nhưng đây lại dám dồn ép Đế Vương, cần phải biết rằng, Giang Hải cũng được coi là một cao thủ lão luyện trong việc dồn ép người khác.
Vì thần dược, người Lập Dị đồng ý cho Giang Hải bước vào ba Thánh Cảnh.
Vì Phúc Thự bản khắc đá, người Lập Dị thực sự không nghĩ ra, Giang Hải sẽ đưa ra yêu cầu gì.
So với việc bị người khác khống chế chi bằng ra tay trước lấy thế chủ động.
Chẳng qua, điều khiến họ bất ngờ đó là, một tay lái buôn trong thế giới ngầm, người chuyên dẫn mối làm ăn, sao lại có những thủ đoạn mưu mô như thế.
Quả thực họ đã đánh giá thấp Giang Hải, anh dám một mình tới chỗ hẹn, hoàn toàn không phải hành động lỗ m ãng, mà là anh có tài trí và thủ đoạn hơn người.
"Khoan đã..."
Ông ta vội bước lên hai bước, hơi thở bắt đầu gấp gáp.
Giang Hải vẫn thờ ơ, tiếp tục sải bước đi.
Nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài.
"Cậu Giang..."
Ông ta cuối cùng cũng chịu nhận thua.
Cánh cửa lớn rộng mở, ánh nắng ban mai ấm áp chiếu vào.
Đối với người bình thường thì ánh sáng mặt trời lúc này vô cùng ấm áp, nhưng đối với ông ta thì nó lại cực kì chói mắt.
Ông ta sợ hãi đưa tay lên che mắt, sốt ruột đến mức mất kiên nhẫn mà bước lên trước vài bước.
Đón lấy thứ ánh sáng mà mình sợ nhất, nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Hải.
"Cậu Giang là người làm ăn....!Cái này, mọi người ai cũng biết.”
"Chỉ cần là hàng hoá thì đều có giá cả và đều có thể đem ra trao đổi.”
Cuối cùng Giang Hải cũng dừng bước, lời nói của ông ta quả thực không sai, người làm ăn không có gì là khó thương lượng.
Anh chậm rãi xoay người lại, nhún vai, giọng nói lạnh lùng, đôi mắt thâm sâu toát ra sát khí nồng nặc.
"Nhưng chính các người đã phá vỡ cuộc giao dịch này.”
"Chữ tín của người Lập Dị thật không đáng tin.”
"Lần đó ở Thành phố Giang Tư, các người đã âm thầm bố trí không ít cao thủ, nếu không phải những con súc sinh bên cạnh các người không thể vào Phương Đông, những người đi cùng lại không đủ mạnh.
E là đã ra tay với tôi rồi đúng không?"
"Mềm không được thì chuyển sang cứng, nếu cứng không được thì trói tôi mang về.”
"Bây giờ, các người biết rằng muốn khống chế được tôi không hề dễ dàng, vì vậy lại chuyển sang cầu xin tôi, đúng chứ?"
"Người Lập Dị các người cầm tinh con chó sao? Lúc thì thè lưỡi, lúc thì nhe răng!"
Ông ta lùi lại phía sau, nhìn thấy ánh nắng ngoài cửa cứ như là nhìn thấy thú dữ.
Sợ hãi trốn sau lưng người phụ nữ mặc áo choàng đen.
"Cậu Giang, tất cả đều là hiểu lầm thôi!"
"Mang theo những cao thủ đó là để bảo vệ cho sự an toàn của tôi.”
Giang Hải cười giễu cợt, cái lý do đến quỷ cũng không tin này mà cũng có thể nói ra được.
"Có muốn tiếp tục bàn nữa hay không?"
Giang Hải không định quay người lại, mặt hướng về phía ánh mặt trời chói loá, hơi ran rát.
"Cậu Giang có thể nói xem, người Lập Dị cần phải trả cái giá như thế nào, thì cậu mới có thể giao Phúc Thự bản khắc đá cho chúng tôi.”
Giang Hải lắc đầu, nếu như dễ dàng bỏ qua chuyện vừa rồi như vậy, chắc chắn không phải là phong cách của Giang Hải.
"Chẳng lẽ không biết nói một câu xin lỗi đối với chuyện vừa xảy ra hay sao?"
"Là chúng tôi..."
"Không, không, không, cách để lấy lại lòng tin không thể chỉ là vài câu nói suông được, tôi muốn nhìn thấy thành ý của người Lập Dị.”
Vốn dĩ đang là người chiếm ưu thế, sau một hồi thoả thuận, đảo ngược lại là Giang Hải chiếm ưu thế, trong lòng ông ta vô cùng tức giận.
Khoảnh khắc Giang Hải bước vào cửa, tất cả mọi người ngay lập tức xông lên bắt lấy anh, đó chỉ là chuyện trong tích tắc.
Chỉ cần khống chế được Giang Hải, thần dược và Phúc Thự bản khắc đá dễ như trở bàn tay.
Nhưng lúc này, Giang Hải lại đứng ở ngoài cửa, cơ hội đã vụt mất.
Sau này, Giang Hải sẽ càng cẩn thận hơn, sợ là sẽ không bao giờ có cơ hội tốt như vậy nữa, mãi cũng không có cơ hội ra tay nữa.”
"Cậu muốn thành ý như thế nào?"
Người phụ nữa kia lại một lần nữa lên tiếng.
Giang Hải cười khẩy, liếc nhìn vài tên người sói.
"Dùng tính mạng của chúng để thể hiện thành ý của các người.”
"Khi nãy chúng tấn công tôi, giờ xử lý chúng thì Phúc Thự bản khắc đá cũng dễ thương lượng thôi.”
Nghe thấy vậy, tất cả những người có mặt ở đó đều thay đổi sắc mặt.
Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng.
Đám người sói vừa tức giận, vừa sợ hãi.
Người Lập Dị vì lợi ích của bản thân mà hi sinh chúng, đó là điều rất đỗi bình thường.
Không chỉ Giang Hải coi chúng là súc sinh, mà ngay cả người Lập Dị cũng không xem chúng là người, họ chỉ coi chúng như công cụ để sai khiến mà thôi.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên người ông ta.
Ông ta khoác trên mình chiếc áo choàng đen, thật sự không nhìn ra rốt cuộc ông ta đang nghĩ gì.
Cơ thể ông ta khẽ run, vẫn im lặng không nói lời nào.
Bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng, điều đó đủ cho thấy, ông ta đang cân nhắc yêu cầu của Giang Hải, trong lòng cũng có chút dao động.
"Cậu Giang..."
Ông ta lên tiếng.
Đám người sói nín thở, tim như sắp rớt ra ngoài.
Số phận của họ như thế nào, chỉ dựa vào một câu nói của ông ta.
"Thưa ngài..."
Người phụ nữ đột nhiên mở lời, giọng nói hơi run.
Ông ta đưa tay lên ngắt lời, giọng khàn khàn.
"Cậu có thể đổi yêu cầu khác, ví dụ như linh bài.”
"Tấm linh bài này oán hận quá sâu, sặc mùi máu tanh, tôi không cần.”
Ý anh là nếu như đổi một vật tốt tương tự như vậy, vụ giao dịch này không khó để thương lượng tiếp.
Ánh mắt đám người sói và ma cà rồng hiện rõ sự cảm kích, cuối cùng chúng cũng có thể yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm.
Chúng nhìn Giang Hải, căm thù anh đến tận xương tủy.
Giang Hải lại thích nhìn ánh mắt đó, vừa căm thù với anh, nhưng cũng không dám làm gì anh.
Giang Hải chẳng thèm quan tâm đ ến mạng sống của đám người sói này.
Người Lập Dị rốt cuộc nuôi bao nhiêu loại súc sinh như vậy cũng chẳng biết được.
Người sói và ma cà rồng đều nhờ máu để sinh sản, cái gọi là quan hệ huyết thống giữa cha và con cái, chẳng qua chỉ là một con virus mà thôi.
Đám người này từ nhỏ đã được người Lập Dị nuôi dưỡng, lòng trung thành đã ngấm sâu vào tận xương tủy, chúng chắc chắn là loài chó trung thành nhất.
Chúng tự cho rằng sứ mệnh của chúng chính là làm tất cả vì người Lập Dị.
Nhưng ai mà không muốn sống cơ chứ?
"Vậy tôi đổi tấm khác cho anh.”
Ông ta không phải là để ý