Giang Hải xuống xe.
Việc này làm Lợi Long cũng sợ hãi, thấp giọng gọi Giang Hải.
Thấy Giang Hải không có phản ứng gì, cắn răng, nói với lái xe bảo vệ cô gái trên xe rồi lập tức đi theo xuống xe.
Không có Giang Hải, nào có anh ta của ngày hôm nay.
Nếu như, Giang Hải xảy ra chuyện ở eo biển Malacca, thế lực mà Giang Hải đang đại diện, tuyệt đối có thể băm anh ta ra thành trăm mảnh.
Giang Hải đứng trước xe, sắc mặt bình tĩnh nhìn xung quanh, quan sát kỹ cảnh vật chung quanh.
Ai nấy đều mặc đồ đen, lạnh lùng nhìn Giang Hải, mà súng trong tay bọn họ cũng nhắm chuẩn vào Giang Hải.
Từ cử chỉ và cách cầm súng của những người này có thể nhìn ra được, đây là bộ đội luôn được huấn luyện bài bản, mùi máu tanh trên người so với lính đánh thuê cũng không kém là bao.
Trên xe, sắc mặt Diệp Thụy Nguyệt tái nhợt, miệng mở to đầy kinh ngạc.
Cô ta không nghĩ rằng, Giang Hải sẽ xuống xe.
Kinh hãi kêu lên, cũng muốn đi theo xuống xe.
Nhưng, người lái xe đã khóa cửa xe lại.
Mệnh lệnh mà anh ta nhận được là bảo vệ cô gái này.
Nếu như Diệp Thụy Nguyệt xảy ra chuyện, mạng của anh ta cũng sẽ không còn.
Lợi Long thích những người trung thành, khen thưởng cho người làm việc tận trách nhiệm cũng rất phong phú.
Người lái xe làm sao dám không hết lòng hết sức.
Diệp Thụy Nguyệt gào thét, sợ tới mức run rẩy cả người.
Nhưng chiếc xe này không chỉ chống đạn.
Cách âm cũng khá tốt.
Giang Hải, cũng không có ý quay đầu lại, chỉ đứng ở đó, ánh mắt hờ hững nhìn nhóm người mặc áo đen.
Tuy thực lực của những tay súng này không tầm thường, nhưng Giang Hải lại không hề e ngại.
Anh đang chờ, chờ nhân vật chính xuất hiện.
Sau một con đường nhỏ, trong một chiếc xe sang trọng, một người bước xuống.
Nhìn thấy cách ăn mặc của đối phương, Giang Hải vừa buồn cười vừa cảm thấy bất ngờ.
Đối phương, lại là một linh mục.
“Anh Giang, muốn gặp anh một lần, thật sự là khó khăn quá mà.”
Nói tiếng Trung rất gượng gạo.
Khóe miệng Giang Hải nhếch lên, ông lão này, học cùng với ai vậy, nghe giống như giọng miền Đông Bắc.
Linh mục thái độ cư xử vô cùng lịch sự như một quý ông, dường như không có quan hệ gì với những tay súng này.
Bước những bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi đi về phía Giang Hải.
Đằng sau linh mục, có hai người ăn mặc giống nhau đi theo.
Một thanh niên da trắng với khuôn mặt trắng ngần, tướng mạo đường đường.
Một người khác là một cô gái nước ngoài tóc vàng mắt xanh.
So với linh mục hơi gù lưng, hai người bọn họ, chính là hào quang chiếu bốn phía.
Phía sau nữa, cùng đi theo là một phụ nữ áo đen dài.
Người con gái thánh khiết của người Lập Dị.
“Ôi, chúa ơi.
Tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân mình.”
Hành lễ một cách đầy thân sĩ với Giang Hải, sau đó lại nói: “Tôi là Evan, đến từ Tòa Thánh.”
Giang Hải hơi nheo mắt lại, điều đầu tiên anh nghĩ tới chính là, bản thân ở trên du thuyền làm việc bí mật như thế, người Lập Dị và Tòa Thánh lại dễ dàng tìm thấy mình như vậy.
Có lẽ, việc Giang Hải lên thuyền, vốn đã bị người Lập Dị phát hiện.
Dù sao, với thế lực lớn mạnh của bọn họ ở Thái Lan, muốn biết Giang Hải đi đâu, là một việc quá đơn giản.
Điều thứ hai, Giang Hải không chỉ chấn động, mà còn rất bất ngờ.
Bởi vì, người con gái thánh khiết của người Lập Dị, lại đứng cùng với người của Tòa Thánh.
Một người là một tín đồ của thần linh, một người là bị thần linh bỏ rơi, gánh chịu lời nguyền bẩn thỉu của gia tộc.
Ngày đó ở Thái Lan, Giang Hải nói muốn người con gái thánh khiết trở thành người phụ nữ của anh, chẳng qua chỉ là một câu đùa giỡn.
Giang Hải khẳng định, người Lập Dị không bao giờ giao phụ nữ Lập Dị cho người ngoài.
Nhưng, Giang Hải đánh giá sai người Lập Dị.
Để có thể giải trừ lời nguyền trên người, để có thể đi đến vùng đất Canaan.
Một người con gái thánh khiết, rõ ràng không đáng để nhắc tới.
Không thể tưởng tượng được, bọn họ sẽ đi cùng với nhau.
Khóe miệng nhếch lên, xem ra, người Lập Dị và Tòa Thánh vì đi đến vùng đất Canaan, đã đạt được sự thỏa thuận.
Muốn mở khóa vùng đất Canaan, cần máu của tội lỗi và máu của quang minh, hai thứ ấy, thiếu một cái cũng không được.
Và đồng thời lúc đó, trong lòng Giang Hải rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Mình cũng không cần tìm kiếm máu của quang minh khắp nơi nữa.
Đối với người bên ngoài mà nói, máu của quang minh vô cùng trân quý, nhưng đối với Tòa Thánh mà nói, chẳng qua chỉ là để cho một người dưới trướng hiến chút máu mà thôi.
Nhìn Evan, trên mặt Giang Hải nở nụ cười nhẹ.
“Rất vui khi được gặp ông!”
Lập tức, Giang Hải lần nữa nhìn vào Morin.
“Không ngờ, các người lại mang người phụ nữ của tôi đến.”
Bị Giang Hải nhắc đến tên, vai Morin khẽ run rẩy, nét mặt phức tạp mà không thể nói rõ.
Xấu hổ, buồn bã, bi thương...
Cô ta cũng không thích Giang Hải, chỉ là so sánh với nhau, Giang Hải sạch sẽ hơn người Lập Dị nhiều.
Nếu như trở thành người phụ nữ của Giang Hải, bất luận có danh phận hay không, thì có thể thoát khỏi việc trở thành gái mại dâm cho cả gia tộc.
Người con gái thánh khiết của Lập Dị, địa vị không thể nói là không cao.
Con cái của cô ta, trong tương lai có lẽ trở thành người có địa vị cao nhất.
Do đó, mẹ quý nhờ con, Morin cũng có thể tự cho mình là Thánh Mẫu.
Nhưng, những thứ này, cũng không phải là thứ mà Morin muốn.
Cái cô ta muốn, chẳng qua chỉ là một cuộc sống bình thường.
Những gì cô ta muốn, là tự do!
Rất nhanh, Giang Hải lại quét ánh mắt về phía những tay súng mặc áo đen.
Chỉ cần bất kỳ một người nào trong bọn họ bóp cò, dường như Giang Hải sẽ chết ngay tại chỗ.
Quả thực, bản lĩnh của Giang Hải rất tuyệt vời, nhưng đối mặt với nhiều súng đạn như vậy, cũng không phải là mình đồng da sắt.
Chẳng qua trên mặt Giang Hải, hiện đầy sự châm chọc, không có chút sợ hãi nào.
“Đến đây, đến bên cạnh tôi...”
Giọng nói Giang Hải lạnh như băng, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Morin.
Người con gái thánh khiết của người Lập Dị, Giang Hải lại muốn gọi là đến ngay.
Nghe vậy, Lợi Long dũng cảm đi theo sau xuống xe suýt chút nữa tè cả ra quần.
Mặc dù anh ta không biết những người này có thân phận gì, nhưng nghe đến hai chữ Tòa Thánh, lập tức sợ tới mức cả người run rẩy không ngừng.
Đôi mắt phức tạp nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Giang Hải, nuốt nước bọt.
Đây cũng chính là Giang Hải, Đế Vương của Phương Đông.
Nếu đổi thành người khác, dám tỏ thái độ khinh khỉnh như vậy, giờ phút này, e là đã bị đạn bắn thành cái rổ rồi cũng nên.
Chân Morin khẽ nhích, suýt chút nữa, đã cất bước đi về phía Giang Hải.
Nhưng cô ta không thể, cũng không dám.
Giang Hải cũng không sao cả, hừ lạnh một tiếng tỏ ra không hài lòng, chuyển hướng nhìn về phía Evan.
“Ông Evan, Tòa Thánh thật sự là phô trương quá thể.
Xa xôi ngàn dặm đến eo biển Malacca để phơi bày đội danh dự, tôi muốn hỏi, đây là thị uy hay là nó để kết bạn?”
Thế giới hắc ám, không có kẻ thù, càng không có bạn bè.
Tất cả mọi thứ, chỉ có lợi ích.
Evan đến đây, nhất định có một việc làm ăn muốn bàn.
Mà Giang Hải đang suy nghĩ, bản thân nên làm thế nào để nói thách giá