Lan gia ở Giang Tư là gia tộc đứng đầu, không ai dám đi trêu họ. Lan Gia Thác túm lấy chiếc túi của Cố Uyển Như, vẻ mặt cợt nhã như trêu ghẹo một vật nhỏ.
“Anh muốn gì?” Cơ thể gầy yếu chắn trước cô.
"Ông là ai?" Lan Gia Thác khinh bỉ nhìn Lôi Nhân Hào.
Thân thể gầy yếu Lôi Nhân Hào có thể nói là một trận gió có thể thổi bay, nhưng vì bảo vệ con gái lại có thể đứng chắn trước. Một người đàn ông phải bảo vệ được vợ và con mình.
“Cha…đừng mà…” Cố Uyển Như muốn ngăn cản, nhưng ngoài cha cô ra thì ai có thể bảo vệ cô.
Cô nhìn Giang Hải, nước mắt chực trào.
Cố Vân Lệ kéo túi Cố Uyển Như lại: “Còn pháp luật không, mau buông ra.”
“Pháp luật?” Lan Gia Thác cười chế giễu: “Trên đất Giang Tư, Lan gia là trời.”
Dứt lời, Lan Gia Thác tát Cố Vân Lệ một bạt tại. Nhìn thấy vậy, Tần Hạo cười mỉa mai, đến Giang Hải cũng không dám làm gì Lan gia, chuyện này cũng rất đáng mừng. Nhưng ngay sau đó, Tần Hạo không tin được, Giang Hải lại nhanh chóng đứng trước mặt Lan Gia Thác.
Bóp mạnh cổ tay của Lan Gia Thác, ánh mắt lạnh băng: “Tao muốn xem cái gì là trời.”
"Mày..."
Lan Gia Thác còn chưa kịp nói gì, Giang Hải đã đẩy hắn văng xa. Tủ kính phái sau vỡ vụng, mảnh thủy tinh vụn đâm thẳng vào người hắn ta. Giang Hải bước đến chậm chậm, tiếng thủy tinh dưới chân vô cùng ghê rợn.
Tóm lấy Lan Gia Thác, Giang Hải nói nhỏ giọng: “Nói với con chó già Lan Thương, Giang Hải quay về rồi.”
"Từng người nhà chúng mày, ta sẽ từ từ cắt cổ từng người."
"Cút!"
Giang Hải đá văng Lan Gia Thác bay ra, cánh tay chà sát vào mảnh thủy tinh vụn dưới nền.
Giang Hải nhẹ nhàng lau nước mắt của Cố Uyển Như: “Sao em lại không tin anh? Em là mọi thứ của anh. Tin anh được không.”
Khi Cố Uyển Như cảm thấy chỉ cần Lan Gia Thác bắt cô đi, thì cô chỉ có đường chết. Giang Hải ngẩng đầu lên, ánh mắt cảnh cáo nhìn Tần Hạo, hắn ta thấy vậy thì run cầm cập.
Thành phố Giang Tư có bao nhiêu gia tộc chứ, Lan gia không một ai dám động vào, nhưng Lan Gia Thác lại bị Giang Hải giẫm đạp không khác gì đồ phế phẩm.
Lúc này, Tần Hạo nhận thức sự đáng sợ của Giang Hải, đánh Lan Gia Thác xong, anh còn muốn tiếp tục ăn ở đây. Tần Hạo nhanh chóng lấy lại tinh thần, chạy xuống lầu. Chương Huy Vũ thấy thế thì vô cùng vui vẻ.
Giang Hải quá đáng sợ, đến Lan Gia Thác cũng bị đánh rồi. Lan gia sẽ để yên chuyện này sao? Cũng có thể Giang Hải không biết vị thế của Lan gia, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Chương Huy Vũ cũng đã tưởng tới lúc Giang Hải bị Lan gia trả đũa, anh ta cứ đợi sống không bằng chết đi. Còn Cố Uyển Như, hắn ta lại đánh chủ ý xấu xa lên người cô.
Lúc này lại thấy ánh mắt sắc như dao của Giang Hải: “Không cút?”
Chương Huy Vũ sợ hãi, ba chân bốn cẳng co giò chạy nhanh cứ như ma đuổi. Còn Tần Hạo vờ như tình cờ, không biết đang có gì xảy ra.
Chào hỏi Giang Hải rồi giả vờ hỏi phụ vụ: “Sao thế” Ai lại dám quấy rầy ngài Giang đây?”
Giang Hải lạnh giọng: “Không cần tính kế với tôi, hậu quả thế nào tôi sợ anh gánh không nổi.”
Tần Hạo bị dọa tới mức không nghĩ được nhiều, vội dạ vâng gật đầu.
“Thu dọn nhanh đi!” Tần Hạo ra lệnh cho nhân viên phục vụ, sau đó lại nói: “Hôm nay bữa ăn đều miễn phí, các vị khách khác mong về cho. Ngài Giang đây và Cố tiểu thư cứ thoải mái.”
“Mời mọi người đi lên trên, mọi thứ đã chuẩn bị, tất các món này đều là món nổi tiếng nhất của nhà hàng này.”
“Giang tiểu tử, không phải nói là nhà hàng Thiên Mã này là của nhà chúng ta sao?”
Giang Hải cười vui vẻ, câu nói “nhà chúng ta” bao gồm cả anh, là đang thừa nhận anh là thành viên trong gia đình.
“Mở quán sao lại đuổi khách đi được, sau này ai dám tới nữa chứ?”
Lôi Nhân Hào đồng ý: “Đúng vậy Giang tiểu tử, không thể làm vậy được.”
Giang Hải nhìn Tần Hạo: “Không nghe sao? Còn chờ tôi nói lần nữa.”
Tần Hạo phản ứng nhanh chóng, ngăn cản nhân viên. Cố Uyển Như vào phòng ăn xong, Giang Hải dừng lại nhìn Tần Hạo.
“Làm tốt thì có tương lai, làm không tốt…hạt cát cũng không bằng.”
Tần Hạo sợ hãi, cảm thấy việc làm vừa rồi của mình quá mức ngu xuẩn, mồ hôi đầm đìa.
Nhớ tới chuyện giao sản nghiệp cho Thất Hồn, có lẽ Giang Hải không cần số tiền này. Chỉ cần thái độ rất tốt, Tần Hạo sẽ có được tài sản gấp ba gấp bốn, thậm chí nhiều hơn, đến lúc đó hắn không cần lo lắng nữa.
Tần Hiên nghĩ Giang Hải quá mức khoa trương, Giang Hải có thể xử lý Lan gia thì việc đi theo Giang Hải cũng không có gì xấu. Lăn lộn lâu nay, Tần Hiên tự biết có đôi khi phải đối với ông chủ thật tốt, thì mới tốt được.
Chính vì Tần Hạo không có chỗ dựa vững chắc. Nên hai em từng bước đều cẩn trọng, lần này họ thất sách rồi.
Vào đến phòng ăn, Cố Uyển Như bất an lo lắng.
Cô biết rõ vị thế của Lan gia trong thành phố, đừng nói là chuyện ác, dù ác hơn cũng chẳng ai làm gì họ cả.
“Giang Hải, hay là về nhà ăn cơm nhé.” Cố Uyển Như nằm chặt tay.
Giang Hải trấn an cô: “Dù ở đây hay về nhà thì có khác gì nhau, chẳng lẽ vì về nhà ăn mà họ không phiền tới chúng ta sao?”
Lôi Nhân Hào nhắc nhở: “Giang tiểu tử, Lan gia kia