Trước khi lên thuyền, Giang Hải đúng hẹn đạt được thứ anh muốn.
Một tấm thần chương, đây là giấy thông hành để đi đến Thần Miếu.
Có thể nói, thứ này chính là chí bảo.
Thần Miếu, truyền thuyết nói rằng có thể giải quyết tất cả những bí ẩn.
Nhưng về phần có thể tìm được đáp án mà bạn muốn hay không, vậy thì phải xem vận may.
Chờ Thần Miếu mở ra, Giang Hải có thể tiến vào trong đó, tìm kiếm đáp án chưa có lời giải.
Đương nhiên, nếu Giang Hải tìm được đáp án ở Cảnh Giới, như vậy có đi Thần Miếu hay không đi cũng không còn quan trọng nữa.
Một công ty vỏ bọc được chuyển tên sang cho Giang Hải, công ty này không có bất thật thực thể nào, chỉ có hai trăm dự án công nghệ.
Giang Hải chỉ là đại khái nhìn lướt qua, bao gồm các ngành nghề khác nhau.
Trong số đó, có rất nhiều công nghệ, có cả các sản phẩm cấm xuất khẩu sang Phương Đông.
Có thể thấy được, những thứ tạp chủng này, vẫn luôn đề phòng con rồng còn chưa hoàn toàn tỉnh lại của Phương Đông.
Giang Hải khá yên tâm với những công nghệ này, người Lập Dị hoặc là Tòa Thánh sẽ không dám mưu tính gì.
Nếu như có gì mờ ám ở chỗ này, hậu quả xấu cuối cùng chỉ có thể làm cho bản thân bọn họ bực bội như ăn phải đống phân mà thôi.
Tất cả những điều này đều nằm trong dự tính của Giang Hải.
Chẳng qua, điều duy nhất không ngờ chính là người đưa mấy thứ này tới.
Người con gái thánh thiết, Morin.
Người Lập Dị rất có thành ý khi đã để Morin đưa những thứ này tới.
Đồng thời bày tỏ, anh có thể tùy ý ‘hái hoa’.
Chỉ là muốn Morin đồng hành bên cạnh anh, nhất định phải đạt được tất cả giao dịch đã thỏa thuận.
Giang Hải hơi cười khẩy, không biểu hiện ra chút nhiệt tình nào đối với Morin.
Đương nhiên cũng nghe ra, cái gì là đồng hành bên cạnh.
Cưới người phụ nữ Lập Dị, cả cái thiên hạ này Giang Hải là người đầu tiên.
Loại hôn nhân này, chính là sự hợp tác giữa hai bên.
Mặc kệ Giang Hải nghĩ như thế nào, có tầng quan hệ này, trong Hội Thiện Dĩ, lợi ích của Giang Hải và người Lập Dị đã bị buộc lại với nhau.
Cho dù Giang Hải không nghĩ như vậy cũng không làm như vậy, nhưng người khác cũng sẽ cho là như vậy.
Morin ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng biết, người đàn ông trước mắt bất luận có thích hay không cũng là người đàn ông cả đời của cô ta.
Điều này tốt hơn là số phận đã được sắp xếp của cô ta, trở thành một gái mại dâm và công cụ sinh sản cho cả gia tộc.
Vốn tưởng rằng, Giang Hải sẽ bá đạo giữ cô ta ở bên cạnh, nuôi thành một con chim hoàng yến.
Nhưng không ngờ, Giang Hải lấy được đồ đạc xong nhìn cũng không nhìn cô ta mấy cái đã xoay người bước lên thuyền.
Bên bến cảng, Morin khẽ động đôi môi đỏ, rất sửng sốt.
Cô ta có thể cảm nhận được, người đàn ông này không có chút hứng thú nào đối với mình.
Nhưng tại sao, anh lại muốn đưa ra yêu cầu như vậy đối với người Lập Dị?
Morin đứng trên bờ, lặng lẽ nhìn chiếc thuyền biến mất ở phía xa đại dương mênh mông.
“Cô chủ...” Phía sau, một bà lão đi lên trước.
“Bà nói xem, rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì?”
Morin đang suy nghĩ mục đích của Giang Hải.
“Còn không phải vì tiền của người Lập Dị sao?” Kiếp này của bà ta, đều là vì người Lập Dị mà phục vụ, bà ta từng là người hầu của mẹ Morin, hiện giờ bà ta lại là người hầu của Morin.
Bà ta đã gặp qua quá nhiều người, vì muốn dựa dẫm vào người Lập Dị mà sử dụng các loại thủ đoạn.
Đương nhiên, bà ta cũng từng thấy mẹ của Morin làm sao từ một thiếu nữ ngây thơ, biến thành người phụ nữ dùng chung của đàn ông người Lập Dị.
Về sau, người phụ nữ đã phải chịu hết lăng nhục kia, vì con cái lại hoá rồ hoá dại như thế nào.
“Không, anh ta không muốn tiền.”
Mang đến đồ đạc cho Giang Hải, Morin đương nhiên biết những thứ này là dùng để làm gì.
Bà lão cũng không thể nghĩ ra Giang Hải rốt cuộc muốn làm cái gì.
Đối với bà ta mà nói, cho dù Morin gả cho một con súc vật, thì so với người Lập Dị vẫn tốt hơn nhiều.
Súc vật ít nhất cũng chỉ có một con.
Mà, đàn ông của người Lập Dị là một đám cả người lở loét phát ra mùi thối rữa.
May mắn thay, Giang Hải thoạt nhìn cũng không phải là súc vật.
“Tôi không muốn trở về.” Morin lắc đầu, nhìn chiếc xe chở mình đến.
Cô ta sợ, sợ lễ trưởng thành kia.
Đối với phụ nữ Lập Dị, lễ trưởng thànnh có nghĩa là sự khởi đầu của cơn ác mộng.
“Cô chủ, lễ trưởng thành của cô, đã hủy bỏ rồi.” Bà lão khom người nói, trên mặt nở nụ cười vui mừng.
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật.”
Nhìn đại dương trống rỗng, lắng nghe tiếng sóng biển, Morin cắn môi.
“Tôi muốn đi tìm anh ta.”
Cô ta có thích Giang Hải không?
Không, lần đầu tiên gặp mặt ở Thái Lan, Morin từng có một chút động lòng.
Sau đó, cô ta nghĩ rõ ràng rồi, đó không phải là động lòng, mà đó là khát vọng thoát khỏi người Lập Dị.
Ngay cả khi một con lợn nhìn trúng cô ta, cô ta cũng sẽ không từ chối.
Chỉ cần có thể thoát khỏi người Lập Dị.
Bà lão lạnh nhạt cười: “Cảnh Giới, sắp đến lúc mở ra.”
Ý cười trên mặt Morin trong nháy mắt cứng lại.
Bà lão đang nhắc nhở cô ta, phương hướng đi của Giang Hải.
Đó là một nơi mà Morin không muốn trở lại trong suốt cuộc đời của mình.
“Cô chủ, cô còn có những lựa chọn khác.
Chỉ có các thần linh trên trời mới biết những gì cô đã nói với cậu Giang.”
Morin hiểu rồi.
“Tôi...!hay là...!đi Phương Đông...”
Bà lão khom người, làm bộ muốn bảo Morin lên xe.
Đối với Morin lúc này mà nói, Phương Đông là nơi an toàn nhất.
Lúc trước, cô ta muốn đặt chân cũng sẽ không được phép.
Bởi vì, Phương Đông không nằm trong phạm vi thống trị của người Lập Dị.
Nếu như, Morin xảy ra chuyện gì, rất dễ mất đi kiểm soát.
Hiện tại, Morin muốn đi tới Phương Đông hoàn toàn có thể nói là ý của Giang Hải.
Chuyến thuyền Giang Hải lên là một chiếc thuyền chở hàng, nó là của Lợi Long.
Bên cạnh thành lan can thuyền, Diệp Thụy Nguyệt nhìn vào đại dương vô tận, hơi thở dài.
Thời gian cô ta và Giang Hải ở cạnh nhau sắp kết thúc, hơn nữa về sau sợ là không có cơ hội được ở một mình với Giang Hải lâu như vậy.
Đối mặt với gió biển, Giang Hải hút thuốc, nheo đôi mắt, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thuyền đến một thành phố khác, Giang Hải lập tức đưa Diệp Thụy Nguyệt đến sân bay.
“Anh không về sao?” Lúc này, Diệp Thụy Nguyệt mới phản ứng lại, chỉ có một mình cô ta lên máy bay trở về.
“Anh muốn làm cái gì, tôi muốn đi theo anh.” Cô ta làm sao nỡ tách ra khỏi Giang Hải chứ.
Giang Hải lắc đầu: “Chuyện của tôi, cô không giúp được gì.”
Diệp Thụy Nguyệt hiểu, nếu ở lại bên cạnh Giang Hải,