“Yên tâm đi, ông ta đang ở một nơi rất an toàn, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ để ông ta đích thân tới đây gặp cô....”
Hoàng tổng cười một cách hung ác, mất đi một miếng thịt nhỏ ở sau lưng, còn mạnh mẽ bắt bản thân ông ta phải nuốt xuống, tới bây giờ vẫn cảm thấy buồn nôn đây.
Nghĩ tới những sự tra tấn đã phải chịu suốt dọc đường đi, Hoàng tổng hận không thể lập tức xé nát Hạ Phi ra.
Không, nhất định phải làm cho gã sống không bằng chết.
Nhìn về phía Lam Sương Nhi, suy nghĩ gian ác trong lòng Hoàng tổng lại càng tăng thêm.
Lam Sương Nhi chỉ là một ngôi sao hạng hai, nhưng lại xinh đẹp trong sáng như thế.
Đợi cậu Tả chơi đùa chán rồi, có lẽ sẽ cho ông ta ăn chút cơm thừa cũng nên.
Cuối cùng, trở thành tàn hoa bại liễu rồi thì nhất định sẽ chỉnh chết cô ta, hơn nữa, cả nhà của Lam Sương Nhi đều phải chết.
Không chỉ có Hoàng tổng, mà mấy người đàn em của Tả Thành cũng cùng có suy nghĩ như thế, mà những chuyện như thế này bọn họ cũng đã làm nhiều rồi.
Trên mặt Tả Thành nở ra một nụ cười kì quặc, nhẹ nhàng vẫy tay: “Nói với người bên ngoài, một con ruồi cũng không được thả ra ngoài.”
“Cạch....”
Cánh cửa ở phía sau, đang phát ra tiếng đóng cửa mạnh mẽ.
Thậm chí cánh cửa dày nặng ở sân ngoài cũng đã đóng lại.
“Anh muốn làm gì?”
Lam Sương Nhi lập tức hoảng sợ, mà lúc này tiếng cười hung ác của Hoàng tổng lại vang lên.
“Đương nhiên là chơi đùa với cô thật tốt rồi, chơi theo cách mà tôi thích, ha ha....”
“Đại minh tinh à, bây giờ cô tự cởi hết ra rồi lên lầu, hay là tôi giúp cô đây?”
Nụ cười kì quặc của Tả Thành, Lam Sương Nhi ơi là Lam Sương Nhi, thì ra cô chính là loại phụ nữ ngu ngốc như thế, chỉ đưa theo có bốn người thôi à, thế chẳng phải là đi nộp mạng ư?
Trong biệt thự, có hơn mười người canh giữ, trấn thủ, bên ngoài biệt thự thì còn có không ít lực lượng bảo vệ.
Bốn người Giang Hải chỉ giống như là bốn cái bao cát mà thôi.
Người bình thường làm sao có thể đối đầu với những gia đinh của mấy nhà hào môn danh giá.
Nghe thấy thế, Lam Sương Nhi sợ hãi nắm chặt lấy góc áo, theo bản năng lùi lại phía sau vài bước, trốn ở phía sau người Giang Hải.
Tả Thành lập tức cười to, anh ta rất thích ánh mắt sợ hãi, kh ủng bố kia của Lam Sương Nhi, điều này khiến anh ta rất chi là hưởng thụ, quá trình thuần phục thật khiến cho người ta mong đợi ở phía trước.
“Cô không phải đang cho rằng, bốn cái đồ bỏ đi này có thể cứu được cô chứ?”
“Tôi thật sự nghi ngờ, Lam Sương Nhi, cô có thù với bốn người bọn họ, nên mới cố ý dẫn họ đi nộp mạng đúng không.”
Lam Sương Nhi không nói gì, cánh môi nhợt nhạt, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay.
Giang Hải liều lĩnh tới đây quả thực là khiến cho cô ta cảm thấy bất ngờ, cũng khiến cô ta không dự liệu được.
Vốn cho rằng Giang Hải thật sự có thể giúp cô ta, nhưng không ngờ tới, bên người cậu Tả lại có nhiều người như thế, hơn nữa, nhìn ai nấy cũng đều có vẻ rất biết đánh nhau.
“Nếu như, bây giờ cô ngoan ngoãn c ởi sạch quần áo ra, làm ra một tư thế khiến tôi vui vẻ thì có lẽ tôi có thể tha cho bốn người bọn họ một mạng.”
“Tha cho chúng tôi một mạng ư?”
Lúc này, Giang Hải bật cười ra tiếng.
Trên thế giới này, người dám nói lời to gan như thế này ở trước mặt Đế Vương, không phải là không có.
Nhưng mà, những người này đã xanh cỏ từ lâu rồi.
“Tôi thật sự là muốn cảm ơn lòng nhân từ của anh đó, vì để cảm ơn anh, thì tôi sẽ xem xét việc để cho anh được sống.”
Lời nói của Giang Hải, gần như là đang nói chuyện cười, trên khóe miệng cũng treo nụ cười nhẹ.
“Cho tôi được sống ư?” Tả Thành không ngờ tới, Giang Hải sắp chết tới nơi rồi mà còn cứng miệng như thế.
“Mày chưa tỉnh ngủ à? Hay là bị điên rồi? Mày không xứng với giấc mơ như thế này đâu.”
Anh ta đã hết nhẫn nại từ lâu rồi, tùy tiện vẫy vẫy tay một cái, xử lý xong mấy người Giang Hải, miễn cho bốn con ruồi này làm ảnh hưởng tới việc anh ta và Lam Sương Nhi mây mưa với nhau.
“Nếu như mày dẫ muốn chết thì tao sẽ thành toàn.”
Sắc mặt Hoàng tổng vặn vẹo, cuồng loạn hét lên: “Chúng mày đi chết đi.”
Ngay lập tức có mấy người từ bên cạnh người Tả Thành nhảy ra bao vây họ, mà tại chân cầu thang lại xuất hiện thêm mấy người nữa.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, vừa nhìn là biết có thực lực cực mạnh rồi.
Giang Hải còn chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái, lắc lắc đầu nói.
“Hạ Phi, cần bao lâu?”
“Năm phút...!không...!chỉ cần hai phút là đủ rồi.”
Giang Hải gật đầu, nhẹ nhàng kéo Lam Sương Nhi bước về phía sau hai bước.
Giang Hải biết, Hạ Phi sẽ không nương tay, lát nữa máu vẩy lên người thì sẽ chẳng chơi vui nữa đâu.
Hạ Phi bước về phía trước một bước, ngón trỏ ngoắc ngoắc nhẹ, làm một động tác gọi chó rất chi là kiêu ngạo.
“Anh là ai?”
Tả Thành là người đã làm rất nhiều chuyện tán tận lương tâm, nhưng mà anh ta không phải là kẻ ngốc.
Người bình thường khi đối mặt với tình hình như thế này, sợ là đã són ra quần từ lâu rồi.
Mà Giang Hải thì lại nhẹ nhàng điềm tĩnh như thế, thậm chí còn mang theo nụ cười khinh thường nữa.
Hạ Phi đang đứng trước, khí thế cả người bùng phát một cách mạnh mẽ, tất cả mọi người ở trong phòng đều cảm nhận được cảm giác tim đập mạnh một cách khủng khiếp.
“Cao thủ....”
Trong lòng của Tả Thành lúc này nhanh chóng thoáng qua hai chữ này.
Vừa nhìn thì có thể nhìn ra được, người thanh niên trước mắt này rất không bình thường, đây là cao thủ, mà còn là cao thủ trong cao thủ nữa.
Lúc này, Tả Thành cũng hiểu ra vì sao những người mà anh ta cử đi Thành phố Giang Tư lại trở về một cách thảm hại như thế rồi.
Gặp phải dạng cao thủ như Giang Hải mà còn có thể trở về với chân tay lành lặn, thì chính là phúc đức mà tổ tiên đang phù hộ, không biết kiếp trước đã làm biết bao nhiêu là việc tốt mới được may mắn như vậy.
Có thể sai bảo được cao thủ như Hạ Phi, thì Giang Hải nhất định là không đơn giản.
Lúc này, Tả Thành rất hoài nghi, lẽ nào Giang Hải là con cái của gia đình danh giá nào, nước lũ mạnh mẽ xô vào miếu Long Vương rồi, thật sự là không tốt rồi.
“Là người mà anh không đụng vào được đâu.”
Giọng nói của Giang Hải cực kì bình tĩnh.
“Anh có biết tôi là ai không?”
Tả Thành nghi ngờ ở trong lòng, đối phương hiển nhiên là biết rõ thân phận của anh ta, nhưng vẫn dám tới đây một mình, nếu như không có át chủ bài thì ai tin chứ?
“Ai ư, theo tôi thấy, thì chỉ là người chết mà thôi.”
Giang Hải không nói dối, chỉ cần anh muốn thì có thể khiến Tả Thành chết lúc nào cũng được, Giang Hải có thể nghĩ tới bất cứ cách chết nào.
Một câu nói, hoàn toàn khiến cho Tả Thành phát điên lên, cho dù có đắc tội với một số người có thân phận thì có như thế nào chứ.
Người mà nhà họ Tả ở Tề Vân không thể đụng vào, cũng chỉ có từng đó nhà mà thôi, mặt của Giang Hải rất lạ, Tả Thành tin chắc rằng Giang Hải không phải là con cháu của gia đình danh giá nào.
“Nếu như anh đã muốn chết, thế thì đi chết đi.”
Bắt giặc phải bắt người cầm đầu, Tả Thành sử dụng ánh mắt để ra hiệu cho mấy người xông lên hạ gục Giang Hải.
“Bốp....”
“Aaa....”
“Ực....”
“Để tao....”
Năm tên đều lao về phía Giang Hải, nhưng mà, cảnh tượng tiếp theo khiến tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, há to miệng kinh ngạc.
Giang Hải vẫn nhàn nhã đứng nguyên tại chỗ,