"Anh nghĩ tôi đứng đây ở không à?" Giang Hải lạnh lùng nói.
"Ồ, mày nghĩ mày là ai, biết điều thì né qua một bên đi." Cố Hữu hừ lạnh.
Giang Hải không lùi lại mà càng tiến gần hắn ta: "Cố thiếu, nghe nói anh từng xông vào văn phòng Cố Uyển Như?"
"Ồ, hôm đó tao..." Cố Hữu lại cảm thấy không cần nhiều lời với một kẻ ở rể: "Mày nghĩ mày đáng để tao giải thích. Còn cô ta, chỉ cần lột sạch tự dâng tới..."
Giang Hải lộ nụ cười gian xảo khiến hắn ta hiểu lầm: "Ồ? Chú em đây muốn cùng anh thưởng thức? Được."
"Anh thích chú rồi đấy!"
Cố Hữu vô cùng hài lòng: "Chú cũng biết điều đó, được, anh chơi chán sẽ cho chú dùng..."
Giang Hải tới gần Cố Hữu , nụ cười kia như ẩn chứa sự tàn nhẫn: "Cố thiếu, anhsai rồi, tôi định nhắc…bi anh sẽ nát."
"Cái gì?"
"A...a…a…"
Cố Hữu hét thảm, ôm lấy phần dưới, nằm lăn lóc kêu thảm. Giang Hải khống chế lực rất tốt, vẫn giữ lại một bên cho Cố Hữu.
Giang Hải ngồi xuống, mỉm cười nhìn Cố Hữu : "Nhắn với Cố Hiển cố gắng sinh thêm một đứa con trai. Vì có lẽ anh không ổn rồi."
Cố Hữu đau nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày, cứ, chờ, đó, tao sẽ, không để yên…"
Cố Uyển Như sợ hãi, việc Giang Hải ra tay làm cô vô cùng bất ngờ, một giây trước còn cười biến thái với Cố Hữu, một giây sau đã tung một cú đã kia.
Cô vội đẩy đẩy Giang Hải: "Đi nhanh thôi, anh ta không phải là người dễ bắt nạt đâu, nhất định sẽ tìm người đánh chết anh đấy. Có chuyện gì cứ để tôi giải quyết."
Bất kể như thế nào, Giang Hải vì cô nên mới làm vậy, Cố Uyển Như không thể làm như không thấy được.
Cố Vân Lệ cũng bị dọa đến mặt mày tái mét đứa cháu này được anh trai bà chiều chuộng thế nào ai cũng biết. Giang Hải gây họa lớn rồi.
Tiếng kêu thảm của Cố Hữu làm cho mị người trong biệt thự chú ý. Khi Cố Hiển ra tới đã tức giận tới mức không thở được: “Ai? Ai dám rat ay với nó? Bắt đánh chết cho ta.”
Hai bảo vệ xông tới, Cố Uyển Như lại đứng chắn ở phía trước Giang Hải: "Cố Hữu vũ nhục cháu trước..."
Giang Hải kéo Cố Uyển Như ra: "Người là anh đánh, cứ để anh tự xử lý."
"Nói lý với một đám súc sinh làm gì, em quá thiện lương." Giang Hải mỉm cười, nhưng càng giống như đang thể hiện tình cảm.
Cố Hiển gào thét: "Đánh chết thằng khốn này đi cho ta."
Hai người bảo vệ xông lên.
"Hự..."
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, vừa xông lên hai người đã bị đá bay ra ngoài. Giang Hải quá nhanh, thậm chí không ai thấy được anh ra tay như thế nào.
Giang Hải nhìn Cố Uyển Như đang bất ngờ há to miệng, anh cười nói: "Em đã là vợ của tôi, mà vợ tôi thì không cần chịu uất ức."
Cố Hiển đen mặt, có thể người khác không biết, nhưng ông ta rõ nhất hai người bảo vệ kia từng được huấn luyện qua, một có thể đánh được ba bốn người không thành vấn đề. Vậy mà chỉ một tên lái xe lại có thể đánh họ được.
"Làm loạn ở Cố gia, mày tưởng đơn giản thế sao?" Cố Hiển tức giận nói: "Chết hết cả rồi à, mau báo cảnh sát đi."
Giang Hải cười lạnh, chậm rãi đến gần Cố Hiển, quanh thân tràn ra sát khí khủng bố, cảm tưởng như sau lưng Giang Hải chính là núi thây biển máu.
Cố Hiển lùi lại hai bước, đổ mồ hôi lạnh: "Mày…mày muốn làm gì?"
"Đánh bọn Cố gia các người, chỉ bẩn tay tôi.” Giang Hải đứng ở trước mặt ông ta, lấy điện thoại di động ra: "Nhìn cho rõ đã?"
Trong điện thoại di động của Giang Hải là một đoạn video, một cô con gái bị che kín hai mắt, tay chân trói chặt trên giường, Cố Hữu thì cầm roi da quát tháo.
Cô gái kia đại tiểu thư được cưng chiều của Chu gia, dòng dõi nhà giàu có, cũng rất phóng đãng.
Nhưng!
Đại tiểu thư họ Chu kia có phóng đãng ra sao thì cũng không tới lượt Cố Hữu ức hiếp được. Phải biết Chu gia hắc bạch đều chơi cả, Cố gia cũng chỉ là tép riêu với họ.
Cố Hữu sau khi cởi quần không trụ được một phút, đã vậy còn theo đuổi người ta, bị người ta bạt tai, hận trong lòng nên giở trò.
Giang Hải cười: "Cô gái kia là ai, các người biết không? Nếu cha cô ta biết thì sẽ thế nào nhỉ?"
"Hay là tôi đăng video lên mạng, để mọi người xem cái thứ vừa nhỏ vừa ngắn của đại thiếu gia họ Cố nhỉ? Một phút!”
Cố Hiển nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của Giang Hải, mồ hôi lạnh ứa ra. Cảm thấy không tin được Cố Hữu lại dám làm ra chuyện như vậy, chọc vào Chu gia trừ khi ăn gan hùm mật gấu.
Còn nữa, sao đoạn video này lại ở trong tay của tên lái xe này. Cố Uyển Như, nhất định là con ranh con này, nhất định là nó. Cố Hiển nghiến răng, càng thêm hận Cố Uyển Như .
Anh ngồi xổm xuống, để Cố Hữu xem lại, rồi cất tiếng giễu cợt: "Nói cho cha anh biết đi, cô gái này là ai? Dám quật roi da sao?"
"Không thể nào, ngay cả cô ta cũng không biết là ai làm cơ mà..." Cố Hữu sợ hãi, toàn thân run lẩy bẩy.
"Báo cảnh sát đi, tôi còn đang chờ cảnh sát đến bắt tôi đây, thuận tiện đưa video cho họ." Giang Hải ngông cuồng nói: "Sao? Không có ý định truy cứu chuyện bị tôi đá vỡ bi nữa à?"
Với thân phận địa vị của Giang Hải, không cần phải dùng những chứng cứ này. Một câu đã đủ làm Cố gia điên đảo. Một câu đã đủ quyết định sống chết của Cố Hữu.