Lúc này Tả Thành mới chú ý tới Cừu Tứ, mặt mày tái mét, nặn ra một nụ cười: “Cừu Tứ, anh tới xem trò cười của tôi đấy phải không?”
“Nào dám.” Cừu Tứ không kiêu ngạo cũng không tự ti dần dần đi lại gần.
Cứ thế này mà giết Tả Thành ư?
Trong lòng Cừu Tứ có chút không cam tâm, nghĩ tới em gái, bị tên súc sinh ở trước mắt này làm nhục như thế, thật không chấp nhận nổi.
Em gái của anh ta chỉ là một người thiểu năng trí tuệ mà thôi, thế mà cái tên súc sinh này cũng có thể ra tay được.
Tuyệt đối không được để cho Tả Thành chết một cách dễ dàng.
“Mấy người ra ngoài trước đi, tôi có vài lời muốn nói riêng với cậu Tả.”
“Anh có cái gì thì cứ nói thẳng mẹ nó ra đi.” Tả Thành căn bản không coi Cừu Tứ ra gì, theo cái nhìn của anh ta thì Cừu Tứ chỉ là một con chó của nhà họ Tả mà thôi.
Cừu Tứ mỉm cười: “Cậu chủ à, lời mà tôi nói có liên quan tới chuyện ở Thành phố Giang Tư.”
“Hả?”
Tả Thành vừa sửng sốt vừa nghiến răng nghiến lợi, anh ta cực kì căm hận Giang Hải.
Không thể chờ đợi nữa cho bác sĩ và y tá đi ra ngoài, người còn chưa ra khỏi thì đã thúc giục Cừu Tứ nói chuyện rồi.
Quay đầu nhìn lại, Cừu Tứ nghiêng người về phía trước, nắm chặt con dao ở trong tay, các khớp tay trắng bạch ra, hơi hơi run rẩy.
“Cậu Tả, tôi từng gặp Giang Hải rồi.”
“Anh giết anh ta rồi?”
“Không, tôi không giết được anh ta.
Hơn nữa....”
“Hơn nữa cái gì? Ui da....”
Đụng vào vết thương, Tả Thành lập tức đau tới nhe răng ra, nhưng anh ta vẫn đang đợi để nghe tin tức về Giang Hải, hai mắt đỏ oạch lên, gân trán nổi lên rất nhiều.
“Hơn nữa, bây giờ tôi còn là người của anh ta....”
“Lần này quay về, nhiệm vụ của tôi chính là gi3t chết anh.”
“Ha ha, tôi sẽ khiến anh chết một cách thoải mái nhất.”
Tả Thành còn chưa hoàn hồn, Cừu Tứ là người của Giang Hải từ lúc nào chứ.
Nhưng mà, đợi anh ta hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của Cừu Tứ, thì đã muộn rồi.
“A...!hu....”
Một dao, cắt lên trên phần ngực của Tả Thành, máu tươi, trào ra như suối, cả cái ga giường trắng muốt lập tức bị nhuộm thành màu đỏ.
Mà Cừu Tứ thì giữ chặt lấy miệng của Tả Thành, khiến cho cơ thể anh ta vùng vẫy, giãy giụa.
Nhìn thấy anh mắt sợ hãi của Tả Thành, sự sợ hãi khi phải tới gần cái chết, Cừu Tứ nở nụ cười.
Nhưng mà anh ta phải cố gắng hết sức đè ép âm thanh xuống, anh ta muốn từ từ thưởng thức việc Tả Thành tiến gần tới cái chết từng chút một, cho tới lúc cuối bị tử thần đưa đi.
Giờ tay ra, ấn sâu con dao thêm chút nữa, Cừu Tứ liên tục cười lạnh.
“Cậu Tả, tim phổi bẩn thỉu của cậu, thì tôi không muốn xem nữa, tôi lại muốn xem xem, lòng ruột của cậu có chút nào giống của con người hay không.”
“Anh...!anh ...Cừu Tứ....!tha cho tôi đi....”
Một khúc ruột bị lôi ra ngoài, dần dần, càng kéo càng dài....
Nhúng tay vào máu tươi, Cừu Tứ viết lên tường một dòng chữ: Nợ máu trả bằng máu.
Sinh mệnh từ từ biến mất, Tả Thành đã không thể nào phát ra bất cứ âm thanh nào nữa, người còn chưa chết, nhưng không thể cứu được nữa.
“Cậu Tả ở Thanh Thiền, lòng dạ độc ác.
Cậu Tả à, làm nhiều việc ác, luôn phải trả giá.”
Nói xong rồi anh ta nhìn chằm chằm Tả Thành đang mất dần sự sống, chỉ có thể co giật, vùng vẫy tay túm lấy ga giường, quay người rời đi.
Tả Thành luôn hoành hành ngang ngược, cậu chủ luôn làm chuyện xấu của nhà họ Tả, đã bị moi ruột đến chết.
Ruột của Tả Thành bị treo lên cao, giống như người ta phơi lạp xưởng, làm cả căn phòng ám mùi máu tươi.
Cho tay vào túi áo, bước đi như người bình thường.
“Cậu Tả ngủ rồi, nói là nửa tiếng sau mấy người hãy gọi anh ta dậy.”
Sắc mặt bình tĩnh, Cừu Tứ nghênh ngang rời khỏi biệt thự.
Cứ như thế cho tới mười mấy phút sau, trong biệt thự truyền tới một tiếng hét thất thanh.
Tả Thành đã chết rồi, chết đến không thể chết thêm.
Ra khỏi biệt thự, Cừu Tứ tìm một nơi để ẩn náu, đầu tiên là báo cáo kết quả với Giang Hải.
“Anh Giang, tiếp theo anh muốn tôi làm gì?”
“Tìm một nơi nào đó để ẩn náu đi.”
Giang Hải trả lời cũng rất đơn gian, nếu như Cừu Tứ chém giết khắp nơi như kẻ điên, cũng không phải là chuyện tốt, sẽ bị người ta bắt được rất nhanh.
Lúc đầu, nếu Đường Tuấn không tu luyện bí thuật, lại có đủ thời gian, thì nhà họ Triệu ở phương Bắc bị diệt môn cũng là chuyện có khả năng xảy ra.
Một người cao thủ âm thầm tìm cơ hội trong bóng tối, thì mức độ nguy hiểm chỉ cần nghĩ là biết sẽ khủng khiếp tới mức nào.
Tin tức Tả Thành bị moi ruột mà chết, lan nhanh như cháy rừng, nhanh chóng đã trở thành trò cười được lưu truyền khắp thành phố.
Những người từng bị Tả Thành bắt nạt, thì chỉ hận không thể đốt pháo ăn mừng.
Còn những người từng có xích mích với nhà họ Tả thì vỗ tay khen hay, hô lên quá đã.
Tỉnh Thanh Thiền bình lặng như nước, chỉ vì cái chết của Tả Thành mà cả bầu không khí như bị đè nén lại, tất cả mọi người đều biết, nhà họ Tả, chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng được.
Mưa gió sắp ập tới, lập tức sẽ dấy lên một hồi gió tanh mưa máu.
Thanh Thiền, nhà họ Tả.
Tả Quang Hào nước mắt đầy mi, đôi lông mày mảnh khảnh chứa đầy sự tức giận.
“Gia chủ, tôi chỉ có một đứa con trai này.”
Sắc mặt Tả Quang Tổ trầm mặc, ông ta làm thế nào cũng không thể ngờ, Cừu Tứ đột nhiên lại làm phản như thế, lại ra tay với người nhà họ Tả.
Điều này, không phải là bị con chó mà mình nuôi cắn ngược lại một miếng à?
“Vì sao Cừu Tứ lại làm như thế với Tả Thành?”
Thù, nhất định là phải báo, phản bội nhà họ Tả thì Cừu Tứ nhất định phải chết.
Nhưng ông ta cần làm rõ những chuyện trước đây trước, rốt cục đã phát sinh chuyện gì.
Sắc mặt Tả Quang Hào cực kì khó coi, hô hấp dồn dập thở hổn hà hổn hển.
Ngay lúc đầu khi Tả Thành xảy ra chuyện, Tả Quang Hào đã làm rõ đầu đuôi ân oán rồi.
Tên Tả Thành tán tận lương tâm kia đã ngủ với em gái của Tả Thành.
Dựa vào thế lực của nhà họ Tả, muốn loại con gái nào mà không được.
Nhưng mà cái thằng Tả Thành này lại thích c**ng bức mang phụ nữ về.
“Nói.”
“Rốt cục là xảy ra chuyện gì?”
Tả Quang Tổ hét lên giận dữ, nhìn thấy vẻ mặt của Tả Quang Hào thì biết rồi, trong này chắc chắn là đang giấu diếm chuyện gì rồi.
“Tả Thành...!nó.....”
Ngập ngà ngập ngừng nói những chuyện bẩn thỉu mà Tả Thành từng làm ra.
Tả Quang Tổ không hề ngạc nhiên, cái thằng cháu này bình thường có đạo đức như thế nào, thì trong lòng ông ta cũng hiểu rõ ràng tận gốc.
Bước qua bước lại vài bước, Tả Quang Tổ đang suy nghĩ, rồi đột nhiên dừng lại, ánh mắt Tạ Quang Tổ sáng lên.
“Nợ máu trả bằng máu ư?”
Cừu Quyên chỉ là bị làm nhục thôi, nào có nợ máu gì chứ?
Lẽ nào...
Tả Quang Tổ không thể nào không nghĩ tới chuyện xấu lúc trước, lẽ nào Cừu Tứ đã biết được chuyện năm đó rồi?
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, Tạ Quang Tổ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Lúc này, chính là lúc mà nhà họ Tả đang chuẩn bị chuyện lớn, truy đuổi kẻ giết người sợ là sẽ ảnh hưởng tới chuyện lớn của cả nhà họ Tả.
“Nghe