Sau một lúc lâu trầm tư Tả Quang Tổ còn chưa quyết định được, thì ngoài cửa đã có một người xông vào.
“Ai cho mày vào? Đúng là không có quy tắc gì cả.”
Một người quát.
“Gia chủ, không hay rồi......”
“Xảy ra chuyện gì?” Tả Quang Tổ giật mình, đột nhiên ông lại có dự cảm không lành.
Trước mắt người này chính là những người có tiếng trong gia tộc.
Từ trước đến nay ông ta chưa từng phải đối mặt với tình huống hoảng loạn như thế này.
“Võ sĩ......!võ sĩ nước Nhật......”
“Vị võ sĩ nước Nhật kia đã mất tích rồi.
Chắc là.....!chắc là đã bị người khác bắt đi......”
Cậu ta vừa nói ra thì người của nhà họ Tả đều biến sắc.
“Ai? Là do ai làm?”
Tả Quang Tổ cũng không còn bình tĩnh được nữa, mặt đỏ lên, rống lên.
“Vốn dĩ võ sĩ nước Nhật đang uống rượu ở câu lạc bộ đêm cùng bạn......! Chuyện đó xảy ra cách lúc anh Tả Xán gặp chuyện không lâu.”
“Thành phố Giang Tư?”
Hai mắt của Tả Quang Tổ như phun ra lửa, đỏ bừng lên.
Nếu như võ sĩ nước Nhật xảy ra chuyện ở trên địa bàn của mình, thì việc hợp tác giữa nhà họ Tả với nước Nhật sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Nếu đoán không lầm, thì người bắt võ sĩ nước Nhật đi không phải ai khác, mà chính là Thất Hồn.
Kế hoạch ban đầu của họ là càn quét 7-8 hộp đêm ở Thanh Thiền, làm cho nhà họ Tả sẽ loạn cả lên chỉ trong vòng một đêm.
Nhưng lúc họ vào đến hộp đêm thứ hai thì Thất Hồn nhìn thấy một người rất kì lạ, sau khi biết thân phận của gã thì anh ta lập tức mang gã đi.
Việc tiếp tục giết người nhà họ Tả đã không còn quan trọng nữa, vì sự xuất hiện của võ sĩ nước Nhật đã khiến cho người khác phải kinh ngạc.
Đất của Phương Đông nhất định không cho phép võ sĩ nước Nhật bước vào nửa bước.
---------------
Sân huấn luyện, phía tây của Thành phố Giang Tư.
Có một dáng người to béo bị treo rủ xuống.
Lúc này, trên người tên mập đó có rất nhiều vết roi khiến người ta cảm thấy ghê người.
Hạ Phi lại cầm roi da ngâm nước, vừa đi vừa cười lạnh.
“Miệng mày cũng cứng thật đấy, để tao xem xem xương cốt mày cứng hơn, hay roi da của tao cứng hơn.”
“Bẹt......!Bẹt......”
Hạ Phi vung tay, dùng hết sức quật.
Mỗi lần quất đều để lại trên người tên mập đó một vết lằn đỏ.
Tiếng kêu của võ sĩ nước Nhật rất thảm thiết, làm cho người ta nổi cả da gà, nhưng tên võ sĩ này vẫn không nói một câu nào.
Không bao lâu sau, khoảng 100 roi thì tên võ sĩ đó đã hôn mê.
Cách đó không xa, Tần Hiên đang khoanh tay đứng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cậu làm vậy mà vẫn không hỏi được, hay là để tôi làm cho.”
Hạ Phi hừ lạnh: “Tôi không tin hôm nay tôi không thể cậy được miệng của gã.”
“Tạt nước cho tỉnh!”
Giọng Giang Hải vang lên, xoay người đi đến.
Hạ Phi giội một xô nước lên mặt tên võ sĩ kia, khiến gã hét lên một tiếng.
Mặc dù gã là một người kiên cường nhưng cũng không chịu nổi cực hình.
Trong nước có pha thêm muối nên miệng vết thương giống như bị vô số con kiến đang cắn.
Gã ta mơ màng ngẩng đầu, máu từ trên mặt theo cằm chảy xuống.
Gã không còn sức, chỉ có thể nói luyên thuyên gì đó.
“Mày đừng giả ngu với ông, nói tiếng người đi.”
Hạ Phi lại đi lên tiếp tục quật.
“Anh ta nói không biết các cậu muốn hỏi cái gì.”
“Cũng không biết các cậu là ai, anh ta hỏi, tại sao lại bắt anh ta.”
Giang Hải cảm thấy nực cười.
Tên này một là không biết tiếng, hai là đang giả ngu.
Giang Hải nhận lấy roi từ tay của Hạ Phi mỉm cười.
“Tại sao mày lại ở Thanh Thiền? Là ai sai mày tới, tới có mục đích gì?”
Giang Hải cũng không muốn vòng vo với anh ta nữa mà đi thẳng vào vấn đề.
Mặt tên mập đó khẽ biến sắc, ánh mắt hơi né tránh.
Gã ta cảm nhận được hơi thở cao thử từ trên người của Giang Hải, hơn nữa còn là một cao thủ trong các cao thủ.
Luồng sát khí kia như ép gã ta rơi xuống vực sâu, ánh mắt gã ta hướng lên, lộ ra vẻ sợ hãi.
“Anh ta không muốn nói.” Giang Hải khoát tay, ném roi sang một bên.
“Anh Hiên, đừng để người chết, trước khi trời sáng, tôi muốn có kết quả.”
“Được chứ?”
Tần Hiên cũng được coi là 1 tên giang hồ, nói đến thủ đoạn tra tấn người khác thì anh đương nhiên là sẽ hơn người.
Tần Hiên cười lạnh: “Không thành vấn đề.”
Tần Hiên chậm rãi tiêu sái đi đến trước mặt tên võ sĩ kia, rồi nói: “Thả người xuống.”
“Chú đi chuẩn bị mật ong cho anh.”
“Anh Hiên anh đang nói chuyện cười à, lại còn chuẩn bị mật ong cho nó, anh định bồi dưỡng cho nó à?”
Hạ Phi hơi không phục.
Anh ta hỏi mãi không ra, làm sao Tần Hiên chỉ dựa vào một cốc mật ong mà có thể hỏi ra được?
“Chú em còn non và xanh lắm, học hỏi nhiều vào.” Tần Hiên cũng không nói lời dư thừa, bộ mặt lạnh lùng.
Không có mật ong, nên một người đã tìm được một quán bán mật ong.
Tần Hiên tiện tay vơ một cái chổi lông nhỏ, quét một ít mật ong, bôi kên người tên võ sĩ kia.
“Mày muốn làm gì?”
Mắt anh ta cứng lại.
Giang Hải cười, Tần Hiên cười, bọn Hạ Phi cũng cười.
Tên võ sĩ lúc trước vẫn còn giả ngu bây giờ đã chịu mở miệng nói tiếng Trung rất gượng gạo.
Gã ta không chỉ nghe hiểu tiếng trung, mà còn có thể nói được.
Tần Hiên như đang vẽ một tác phẩm nghệ thuật, vô cùng chăm chú còn không hề nháy mắt, khóe miệng vẫn cười, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Sau khi ‘vẽ’ xong thì Tần Hiên nói: “Đặt anh ta ở ngoài cửa đi!”
Họ trói tên đó trên 1 tấm ván gỗ rồi vứt anh ta ở trong đêm tối.
Không bao lâu sau thì ruồi, muỗi, kiến bắt đầu kéo đến.
Ở vùng đất hoang ấy không ngừng truyền đến tiếng hét thê thảm giống như tiếng quỷ đang khóc vậy.
Để đập tan ý chí của một người, thì hành hạ về thể xác là không đủ, phải khiến cho anh ta trong lúc tỉnh táo mà phải chịu dài vò tới mức không biết lúc nào mới được dừng lại, đó mới là cao thủ.
Giang Hải đứng ở cửa sổ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm, phía sau anh là Thất Hồn.
“Đế Vương, chuyện này không đơn giản đâu.”
Giang Hải gật đầu: “Cậu nghĩ như thế nào?”
“Nhà họ Tả!”
Giang Hải gật đầu, cũng đoán ra được, võ sĩ nước Nhật xuất hiện ở Phương Đông, chắc chắn là có liên quan đến nhà họ Tả.
“Xem ra, nước đi này của nhà họ Tả rất quan trọng.”
“Tự tìm đường chết, rồi lại có được lợi ích như vậy, trong ngoài cấu kết, xem ra bây giờ nhà họ Tả muốn bị giệt môn rồi!”
Tần Hiên đi tới xuất hiện ở trước mắt võ sĩ nước Nhật, từ trên cao nhìn xuống.
“Giờ đã nhớ ra cái gì chưa?”
Tên võ sĩ nước Nhật vẫn cắn chặt răng, không nói câu nào.
“Cứng miệng đấy, vậy thì hết cách rồi.” Tần Hiên ra vẻ bất đắc dĩ, ngồi xổm xuống: “Mày nghĩ là tao chỉ có thể để muỗi mới đốt mày sao?”
“Mày......!mày muốn thế nào?”
Nhìn vẻ mặt của Tần Hiên, võ sĩ nước Nhật luống cuống.
Gã ta từng chịu qua huấn