Để tìm ra địa điểm phát sóng trực tiếp cũng không phải là việc gì khó, Tần Hiên không cần ra tay, thì Tần Hạo đã dẫn theo người đi rồi.
Kim Thâu không nhịn được, cắn răng nghiến lợi nói: "Anh Hiên, tôi qua đó, một dao đâm chết thằng cha này có được không?"
"Chị Cố bị người ta bôi nhọ danh dự như vậy, mẹ nó chứ, ai mà chịu nổi?"
Những người biết rõ sự việc nghe xong đều giận sôi lên, Giang Hải có thể nhịn, cả nhà Cố Uyển Như cũng có thể nhịn, nhưng những gã bản tính hung hãn này thì không nhịn được.
"Im miệng." Tần Hiên nghiêm giọng quát: "Anh Giang tự có sắp xếp của mình”
Trong lúc phát sóng trực tiếp, môi Cố Hiển mấp máy, dùng thanh âm rất nhỏ ra lệnh Cố Tùng phải nói theo ý mình.
Mặc dù Cố Tùng không muốn, nhưng bị con ruột cưỡng ép, cũng chỉ có thể làm theo.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, rất nhiều người bắt đầu hô hào, yêu cầu những đối tác đó đứng lên, hủy bỏ tất cả những hợp tác trước đây cùng tập đoàn Uyển Như.
Không chỉ có như vậy, văn bản do tỉnh phát xuống cũng được làm sáng tỏ.
Lập gia ở phương bắc, định dùng văn bản này làm một cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà là tập đoàn Uyển Như.
Nếu như dòng tiền của tập đoàn Uyển Như bị gián đoan, tổn thất nặng nề, như vậy Lập gia có thể dễ dàng thông qua một chút thủ đoạn lập tức đè chết tập đoàn Uyển Như.
Đến lúc đó, lấy được tập đoàn Uyển Như vào tay cũng không phải là việc gì khó khăn.
Cho dù giết chết cả nhà Cố Uyển Như cũng được.
Những thứ thành quả khoa học kỹ thuật này, tự nhiên cũng trở thành của Lập gia.
Mưa gió sắp tới rồi, Giang Hải lẳng lặng xem phát sóng trực tiếp, cũng đang tính toán thời gian.
Bây giờ, cũng nên đến lúc kết thúc rồi.
Trong lúc cả thành phố Giang Tư đang bị buổi phát sóng trực tiếp làm cho kích động, một tin tức dùng tốc độ cực nhanh truyền ra.
Lan gia đưa ra quan điểm của mình.
Lan gia sẽ cùng sống cùng chết với tập đoàn Uyển Như, chỉ cần là quyết định mà Cố Uyển Như đưa ra, cả hai nhà toàn lực ủng hộ.
Một loạt các tay bút dùng tốc độ nhanh nhất đồng loạt đưa tin, ủng hộ Cố Uyển Như.
Trong bài viết dài nêu rõ các loại xấu xa của tập đoàn Cố thị, cũng lôi hết ra quá khứ không sạch sẽ của anh em Cố Hiển.
Quan trọng hơn là, một trong những bài viết đó lại do Cố Thiết Huyký tên.
Đây chính là con thứ tư Cố gia, ông ta lên tiếng, khiến cho cục diện tranh đấu của Cố gia càng khiến người ta mê man khó hiểu.
Trong lúc đám đông đang hùa theo cỗ vũ, một đám người hung hãn xông vào phòng phát sóng trực tiếp.
Dẫn đầu là Tần Hạo.
"Tôi cũng có mấy câu muốn nói."
Người chủ trì vừa nghe thì lập tức vui mừng.
Vội tiến lên: "Chào anh, xin mời nói ra câu chuyện của mình.
Anh yên tâm, người dân ở thành phố Giang Tư sẽ làm chủ cho anh, nhất định sẽ làm cho bọn ác nhân ấy nhận lấy báo ứng."
Tần Hạo nhìn về phía Cố Hiển, khóe miệng giãn ra châm chọc.
Cố Hiển trong lòng giật thót một cái, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nói ra được.
Tất cả những chuyện này đều sắp xếp xong hết rồi, Cố Vân Lệ tuyệt đối không có cơ hội trở tay.
Tiếp theo, Tần Hạo cũng không có để ý tới ai, đi thẳng về phía Cố Tùng.
"Ông Cố, nghe nói trước đây ông bệnh nặng, sau đó đột nhiên khỏi hẳn, có phải như vậy không?"
Môi Cố Tùng run rẩy, không biết phải trả lời thế nào, thận trọng nhìn về phía Cố Hiển.
Ông ta đang sợ, sợ nói không đúng lại bị ngược đãi.
Cố Hiển sãi bước tiến lên: "Anh là ai, tới đây làm gì? Chúng tôi đang phát sóng trực tiếp, mời anh đi ra ngoài."
Tần Hạo cười nhạt, nói với Cố Tùng: "Mấy năm trước, Ông Cố đột nhiên mắc phải bệnh lạ."
"Ông Cố, Ông còn nhớ người cuối cùng mà ông gặp trước khi phát bệnh là ai không?"
Con ngươi Cố Tùng co rút một cái, trong mắt lại hiện ra vẻ cực kỳ sợ hãi.
Người đó, không nên trêu chọc vào, chỉ một cái nhấc tay là có thể lấy mạng người.
Tần Hạo cười khẽ, vẻ mặt của Cố Tùng đã nói cho anh ta biết, ông ấy đã nhớ ra rồi.
"Cố Hiển đang làm việc cho Lập gia, ông Cố ông biết việc đó chứ?"
"Còn nữa, tôi muốn hỏi ông Cố thêm mấy câu."
"Ông hiện bây giờ có phải cả người không có chút sức lực nào, mệt rả rời, cảm giác đau đang một chút lại tự nhiên biến mất, thậm chí đối với thân thể của mình cảm giác cũng không rõ ràng nữa?"
Tiến thêm lên trước, Tần Hạo nhỏ giọng nói một câu cuối cùng: "Mạng của ông chỉ còn mấy phút nữa, hại chết ông chính là đứa con trai bảo bối của ông, xem xem ông ta để cho người ta làm gì đối với ông, suy nghĩ một chút xem ông ta là đang làm chó cho nhà ai, đây chính là kẻ thù của ông."
Cố Tùng đứng chết trân tại chỗ, Tần Hạo nói ra một điểm cũng không sai.
Ban đầu Cố Tùng vì cậy thế muốn thực hiện hôn ước năm đó mà đi tìm Lập gia.
Lập gia lập tức đồng ý, nhưng sau khi trở về thì thì lại mắc phải bệnh lạ.
Lập gia, đây là muốn hại chết mình sao.
Chợt nhìn về phía Cố Hiển, đây là con trai mình, cái tên nghịch tử này lại muốn ông ta chết.
Đón ông ta từ viện dưỡng lão ra, Cố Tùng cũng gặp phải đau đơn vô cùng, nhưng lại lấy lại được sự tỉnh táo trước khi lâm chung.
Cố Hiển không phải là muốn tốt cho ông, mà là muốn ông trở thành một con bài để đối phó Cố Vân Lệ.
Giờ khắc này, Cố Tùng mới hiểu rõ được, cho tới nay, người mà chân chính đối tốt với ông chỉ có mình Cố Vân Lệ, cho dù ông đối đãi với đứa con gái này thế nào đi nữa.
Ông thật muốn xin lỗi Cố Vân Lệ.
Gần chết rồi, thật sự gần chết rồi, cảm giác sinh mạng dần dần mất đi rất kỳ diệu, con ngươi của Cố Tùng dần dần dãn ra.
Trong nháy mắt, những chuyện mà cả đời trãi qua từ từ trôi qua trước mắt.
Đúng, sai, tất cả thiện ác nhân quả, một đời toan tính, cuối cùng là cái gì đã không còn quan trọng nữa.
Đều là lòng dạ của người làm cha không tốt, Cố Tùng muốn nói một câu xin lỗi đối với đứa con gái bé nhỏ.
Nhưng hôm nay, ông không làm được nữa rồi.
Điều ông có thể làm lúc này, chính là dùng mấy phút cuối cùng này nói mấy câu giúp Cố Vân Lệ, coi như là đền bù một chút cho sai lầm mà mình phạm phải.
Tần Hạo nói xong, quẳng micro xuống, quay người rời đi.
Đây là do Giang Hải âm thầm dặn dò, anh ta đã làm xong rồi, Cố Tùng lựa chọn như thế nào không phải là chuyện mà anh ta quan tâm tới.
Cố Tùng nhặt micro trên mặt đất lên, đối diện với ống kính.
Lảo đảo nói: "Vân Lệ, con gái của bố, bố thật xin lỗi con, những lời mới vừa rồi bố nói tất cả đều do Cố Hiển uy hiếp bố."
Xoay người lại chỉ thẳng mặt Cố Hiển, dùng hết chút sức lực cuối cùng trợn to cặp mắt.
"Người này là con trai lớn của tôi, lời nó nói tất cả đều là giả, hôm nay, Cố gia trở thành như vậy, hoàn toàn là tự mình chuốc lấy."
..”."
Mặt Cố Hiển biến sắc, vội xông lên phía trước, gầm nhẹ: "Cha, cha nói bậy