Hai ngày nghỉ ngơi thoải mái lại được bà Huệ Diệu chăm bổ cẩn thận, sắc mặt Nguyên Huyền tốt lên không ít, thoáng qua cũng đủ thấy cân nặng có phần thoáng hơn.
Cũng tư hôm hai mẹ con nói chuyện về Lam Thành đến giờ, bà Huệ Diệu cũng không thấy nhắc lại chuyện ly hôn.
Mọi chuyện trong nhà cũng tương đối dễ thở.
Đúng lúc hôm nay đã bàn bạc đi mua thêm ít đồ lại bị cắt ngang bởi đám đông người trước mặt:
“Mẹ! Mẹ đến sớm như vậy là có chuyện gì? Sao không bảo chúng con qua Định Tự?”
Hỏi là như vậy, nhưng bà Huệ Diệu sắp vui tới mức không thở nổi bằng mũi.
Lấy chồng bao nhiêu năm bây giờ mới được thấy sự xuất hiện mang tính gấp gáp như này.
Hiển nhiên ông Định Ngũ không có lấy vinh dự đó.
“Ta thấy Đàm Công nói Nguyên Huyền bị ốm, xin nghỉ không thời hạn.
Rốt cuộc là bệnh tới như nào? Khi nào thì khỏi hẳn?”
Lão phu nhân tuy rằng ngoài miệng hỏi tới Nguyên Huyền nhưng đã chuẩn bị sẵn thêm cặp tài liệu bên mình.
Như vậy rõ ràng Nguyên Huyền có ốm tới như nào đối với bà ấy cũng không đáng để tầm mắt.
Nhưng nếu một hai đến đây không mở lời như vậy, bị truyền ra ngoài chẳng phải thêm một trò cười?
Huệ Diệu thu vào lòng ý địch cười lớn:
“Mẹ không cần lo! Con đưa nó tới bệnh viện rồi.
Là do lao lực quá nhiều dẫn đến tinh thần sa sút.
Nghỉ ngơi khoảng một tháng sẽ không sao!”
“Một tháng?”
Định Đạt Mỗ lặp lại, thù ý hiện trên gương mặt.
Lão phu nhân đưa tay giữ lại mấy lời chuẩn bị thốt ra:
“Cũng đúng là do mẹ không chu đáo.
Nếu biết nó làm trong công ty vất vả như vậy sẽ dặn dò bên dưới kỹ hơn.
Vậy bây giờ nó thế nào rồi?”
“Nguyên Huyền đang nghỉ ngơi.
Chuyện trong công ty, Nguyên Huyền cũng chỉ là một nhân viên thấp cổ bé họng.
Cho dù nghỉ một tháng hay nghỉ một năm cũng không có gì khác biệt.”
Chưa để lão phu nhân cười gắng gượng một tiếng, bà Huệ Diệu đã cướp thẳng lời:
“Chắc không phải mẹ đến tìm nó là vì chuyện công ty chứ? Bên phòng kế hoạch cũng tới đây là có chuyện nghiêm trọng sao?”
Định Đạt Mỗ là Giám đốc bộ phận kế hoạch, Định Đàm Công cũng là Trưởng phòng lớn.
Nếu như lầ quan hệ gia phả xuất hiện tại đây cũng rất đáng buồn cười chứ chẳng nhắc tới có sự.
Định Đàm Công ghê tởm chỗ này hiện thành nếp nhăn trên gương mặt.
Trong lòng thầm cầu mong thoát khỏi nơi này càng sớm.
Chịu đứng lâu như vậy, không kìm lòng:
“Mợ nhỏ! Mợ chắc biết mọi chuyện từ lâu rồi, không cần giả bộ cái gì cũng không biết.
Chỉ một câu thôi, Nguyên Huyền có đi làm ngay không?”
Lão phu nhân không rõ trong lòng nghĩ gì, cứ vậy lên tiếng tiếp lời:
“Chuyện trong công ty chắc con cũng biết.
Bên Nhược Thuỷ đã ký hợp đồng hợp tác nhưng là ký với Nguyên Huyền.
Bây giờ con bé không đi làm vào lúc này…e chừng không hợp lý.
Định Giao cũng không thể gạch tên con bé khỏi dự án.”
Đúng như bà Huệ Diệu đã nghĩ.
Lời nói này tuyệt nhiên một chút cũng không nhắc tới chuyện Nguyên Huyền là bị đại phòng ép bỏ dự án.
Bây giờ có chuyện xảy ra một mực kéo lại người.
Nguyên Huyền mà nghỉ thêm một ngày thì lời đồn lại một ngày lớn, như vậy mặt mũi công ty không biết giấu vào đâu mới được.
“Con cũng không biết có chuyện nghiêm trọng này.
Nếu như vậy, lát nữa con bé tỉnh dậy sẽ bảo nó đến Định Tự nói chuyện với mẹ kỹ hơn.”
Lão phu nhân không phải không biết.
Nguyên Huệ Diệu gả vào nhà bà, lấy phải ông chồng không tính phấn đấu nhưng chuyện xảy ra bên ngoài chưa bao giờ lọt khỏi tầm mắt.
Quan hệ với đối tác của công ty cái tên Định Ngũ vẫn luôn trên bàn nhắc đến.
Đó cũng là lý do tứ phòng không năng lực nhưng không thể biến mất.
Lão phu nhân ngồi im không nhúc nhích:
“Ta đợi Nguyên Huyền thức dậy.
Chuyện công ty dù sao cũng là phụ, phải chờ con bé khoẻ hẳn mới tính.”
Tứ phòng xây nhà cũng kiểu cổ, tuy rằng hai tầng là riêng biệt không liên qua.
Nhưng cầu thang nối lên có một đoạ gần cửa sổ, ít nhất cũng biết được Nguyên Huyền thực chất đã dậy chưa.
Bà Huệ Diệu nhẹ lời nói với lão phu nhân cũng là muốn giấu chuyện Nguyên Huyền ra ngoài chạy bộ sáng.
Nếu lão phu nhân cứ ở lại đây như thế nà thì chuyện Nguyên Huyền ốm giả sẽ nhanh chóng bị bắt thóp.
Nhưng đuổi người lại không hay, nói nhiều dễ bị lộ.
Bây giờ cũng chỉ biết cầu trời chưa tính được hết.
Điện thoại Nguyên Huyền để trong phòng, có