Nguyên Huyền về lại trong nhà cũng không tính thêm chuyện bên ngoài.
Công việc với Bất động sản Nhược Thuỷ đã đi vào những giai đoạn thuận lợi theo chiều kế hoạch.
Nguyên vật liệu Định Giao giữ chữ tín là chuyện đầu tiên cũng như cốt lõi.
Hiển nhiên sẽ không có những phần như lật ngược hợp đồng hay tăng giá giữa chừng.
Cũng vì lẽ đó khi nghe tin Nhược Thuỷ đang xử lý chuyện hợp đồng với đối tác khác, Nguyên Huyền có chút thất thần.
“Con từng tiếp xúc với Chủ tịch bên đó.
Thấy người ta hành sự có phải rất nhẫn tâm hay không?”
Định Ngũ chưa gặp bên đối tác.
Nhưng nghe mấy thông tin cà chớn lại có phần lo lắng:
“Nếu như bên đó làm khó dễ con, đừng lo lắng, cứ nói thẳng.
Bản hợp đồng này dù đã kỹ, dù có bồi thường cũng không để con chịu thiệt.”
Nguyên Huyền lắc đầu.
Không suy tính nhiều vậy.
Bình thường người liên lạc cũng chỉ là Giả Thập Linh.
Cho dù có thực sự là bắt nạt cô cũng là thư ký của người ta, không phải vị chủ tịch giấu mặt ấy.
“Con chưa gặp người đó! Nhưng chắc là nam nhân tầm tuổi con.
Vì giọng nói có phần khá trẻ.”
Hai người bàn lại vài chuyện phiếm, căn nhà cũng không biết bắt chừng từ ngày nào không còn nghe thấy giọng bà Huệ Diệu khó chịu mà thay vào đó là tiếng cười nói rôm rả.
Bà Diệu bê ra khay hoa quả, lại cẩn trọng lên tiếng:
“Nguyên Nguyên! Con nhớ 22 này là ngày gì không?”
22 tháng này?
22 tháng 7?
Đầu óc Nguyên Huyền lục lại ký ức một lát.
Tới khi định thần lại mới nhớ ra: hôm đó là kỷ niệm ngày cưới của cô cùng Lam Thành.
Nhưng…
Đến Nguyên Huyền còn vất vả mới nhớ ra được như vậy, Lam Thành làm sao có thể nhớ đến?
“Bình thường mọi năm bọn con cũng không có tổ chức gì.
Năm nay cũng như vậy thôi!”
Hơn nữa cách ngày đó cũng không đến 3 ngày.
Nếu thực sự cần thiết thì mua một món quà nhỏ coi như kỷ niệm.
Nguyên Huyền không nhắc đến, Lam Thành không nhớ vậy thì coi như một cặp đôi bình thường tặng quà.
Nhưng bà Diệu lại không tính:
“Như vậy sao được? Không phải nói cho nó một năm sao? Một năm tính từ lúc nào? Một năm này không nhớ nổi ngày hai đứa lấy nhau thì thời gian một năm so là gì?”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị.
Nếu con không hỏi để mẹ lên tiếng đòi công bằng.”
Lam Thành vì chuyện cấp bách trong công ty cũng không kịp quay về nhà đã hai hôm.
Đến hôm nay, điện thoại trong túi áo bỗng nhiên vang lên tin nhắn với dòng số không lưu tên nhưng quen thuộc.
Hắn để lại điện thoại, trầm ngâm nhìn vào bàn làm việc toàn những giấy tờ bừa bãi.
Số tiền đầu tư của Mộ Thanh Tình cho hắn ngoại trừ dùng vào công ty, số còn lại cũng chỉ đủ mua vài lon nước ngọt.
Thực tế tiền tích góp tại quán Bar đến bây giờ đừng nói mua món quà nhỏ, thậm chí mời ăn một tô mỳ cũng cần so dụi.
Hắn thực sự nghèo rồi.
Thực sự không còn đồng nào trong tay.
Cái thực tế này, ngoại trừ trấn áp mấy tay hợp tác nâng giá bên kia thì không có cơ hội xoay người.
“Thập Linh! Liên hệ bên đối tác! Tôi sẽ mời thêm một bữa.
Lần cuối bàn hợp tác.”
Bên trong phòng hát lớn, Lam Thành hờ hững tựa người lên ghế sofa nhìn ánh đèn mông lung mờ ảo chiếu sáng từng gương mặt những kẻ đối diện.
Phó giám đốc Lý kia cũng là người đặc biệt được Lan Thành mời tới.
Hắn ta vẫn như mọi lần, một tay ôm mỹ nữ một tay điên cuồng làm mấy trò không cần liên sỉ.
Lam Thành nhàn nhã không hiện ý thù địch:
"Không biết phu nhân ở nhà có biết những chuyện tầm bậy mà Phó giám đốc Lý bên ngoài đang làm hay không?"
Nghe lời này, sắc mặt ông ta hơi nghệt ra một phần.
Nhưng rất nhanh quay lại thực tại:
"Chủ tịch Lâm cảm thấy có hứng? Thanh niên trẻ tuổi như cậu đừng cố lao đầu vào công việc để tới khi về già ăn chơi chưa hưởng đủ khiến buồn phiền bản thân như tôi."
Lam Thành hướng ly rượu trên tay, nhẹ nhàng thành tiếng:
"Tôi không vội! Nhưng Phó giám Lý bây giờ lại vội rồi đấy!"
"Ý cậu là sao?"
Tiếp đến không chần chờ thêm nữa, hắn cũng thôi giữ thái độ kính cẩn:
"Phó giám Lý chắc còn nhớ bản thân nương nhờ nhà vợ như thế nào mới đến được chức vọng như này phải