Lam Thanhg rời nhà từ sớm, cũng không nói một tiếng với Nguyên Huyền.
Lúc hắn đi, trời còn tờ mờ những vệt sương sớm, lúc hắn dừng lại, chạm chân xuống mặt đất cũng là khi mặt trời chiếu quá đầu người.
Lâm Lam Danh ngồi đối diện với hắn, hai gương mặt giống nhau tới mức từng cử chỉ điệu bộ, dáng vẻ, ánh mắt chỉ cần lướt qua thì không thể nào phân biệt.
Lâm Lam Danh ngáp ngủ, dáng vẻ trong trại giam nhưng không khác gì đi nghỉ dưỡng.
Đã luôn càu nhàu về chuyện có người đến thăm làm thức giấc:
“Thật khó chịu!”
“Không có chuyện gì thì đừng đến! Tao ở trong này bận lắm.”
Vị trưởng quan thấy người đến thăm, lại không thấy vui vẻ nói chuyện bèn trực tiếp nhắc nhở thái độ.
Lâm Lam Danh không quan tâm.
Lâm Lam Thành với tay lấy quyển lịch trên bàn, ý cười trên môi khẽ cong lên.
Bàn tay thon dài lật từng trang nhỏ, dừng lại vào tờ giấy được báo trước, đẩy đến trước mặt anh trai.
Lâm Lam Danh nhìn qua ô cửa lớn.
Con số 22 trong tầm mắt, biểu hiện nhạt ý không đang nói.
Y khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào ghế chẳng khác gì dáng vẻ tổng tài bá đạ đang đối mặt với tình nhân nhỏ không quyền thế:
“Rồi sao?”
Lam Thành trưng ra bộ mặt nghiêm trọng, đăm chiêu nhìn vào tờ lịch nhỏ:
“Năm nay không có quà?”
Căn phòng thăm vốn dĩ đã chán ngắt lạnh lẽo lại thêm sự xuất hiện của hai tên tâm thần càng khiến không gian kỳ quặc khó tả.
Lời nói vừa dứt, tiếng cười giòn tan vang dội.
Không ai trong số những quản ngục hiểu được tình huống này, càng không biết rốt cuộc chuyện cười ở đoạn nào.
Chỉ biết nhìn hai tên tâm thần phân liệt mà cố lau mồ hôi trên trán trông chừng.
Lâm Lam Danh ở trong tù không hề ít ngày.
Nhưng trái với suy nghĩ bên ngoài vất vả, y lại giống như kỳ nghỉ dưỡng dài hạn, tuỳ ý vung tiền, tuỳ hứng cảm thụ.
“Đợi một chút!”
Lâm Lam Danh đứng lên, lướt qua người quản giáo, cười vang tiếng lớn:
“Hôm nay mừng cố ngày cưới của tôi! Để xem lên chọn quà gì?”
Lam Thành ngồi đấy, mặt ý cười nhưng thần thái hoàn toàn đối lập chán ghét.
Hai năm trước, người vốn được chọn cho Định Nguyên Huyền là Lâm Lam Danh.
Đó đương nhiên dễ hiểu hơn việc vì sao ông lão khăng khăng muốn cháu gái lấy một tên bất tài vô dụng.
Chỉ là Lâm Lam Danh khi đó quá nổi trội, còn hắn lại giống như một mặt trái mà sống dưới bùn lầy không ai thấy.
Chính điều đó mà tất cả mọi người đèu nghĩ trên đời này, khuôn mặt này chỉ có một.
Anh trai hắn không thích Nguyên Huyền quá dịu dàng yểu điệu, hắn cũng vậy.
Cả hai đều có mặt tối, đều nhân cách vặn vẹo giống nhau.
Chỉ khắc là hắn bộc lộ ra, còn anh trai lại che giấu.
Lam Danh không muốn bị người khác tuỳ hứng, cũng không muốn danh tiếng thánh thần bị mất chỉ có thể giả vờ đồng ý hôn sự này.
Còn hắn không muốn dây dưa với nhà họ Lâm mà quyết định trộm long tráo phụng.
Cánh cửa phòng bên mở ra lần nữa.
Lâm Lam Danh xuất hiện, trên tay nắm lấy cành cúc trắng, nét mặt rạng rỡ hệt như ánh nắng mặt trời cháy bỏng.
Y đưa nó cho quản giáo, lại hướng về hắn mà cười:
“Chắc cả đời này của mày cũng không có ai tặng hoa.”
“Nhưng tiếc quá! Hoa này tao là đem tặng vị cố phu nhân, cậu không có phần.”
Cành cúc trắng đặt trên bàn.
Lâm Lam Thành liếc qua một cái lại muốn chửi thề.
—Cái quái vậy? Trong nhà giam lại trồng hoa cúc trắng? Tên này muốn chết tới điên rồi.
Hắn phủi áo, nhàn nhã nhìn điệu cười kia mà đứng dậy:
“Cũng không cần tặng hoa, sau này trên mộ sẽ tự mọc.”
Lam Danh nhìn bông cúc trắng còn nằm yên trên chỗ, lại nhìn bóng lưng khuất dần nơi đáy mắt.
Bất giác toàn thân run lên không không chế được tiếng cười vang gằn trong cổ họng:
“Như ý nguyện!”
Lam Thành rời khỏi nơi đó cũng sang chiều.
Theo lịch trình được nhắc đến từ sớm, hắn sẽ rẽ qua quán cafe gần công ty Định Giao đợi Nguyên Huyền tan làm.
Tiếp đó cả hai cùng nhau ăn tối.
“Dù sao cũng là ngày quan trọng.
Không biết cô ta có nhớ?”
Quán cafe đối diện Định Giao cũng là một quán lớn.
Đứng từ bên ngoài cũng đủ cảm nhận được hương vị nồng nàn xuất hiện bên trong.
Thế mới nói, không phải chỉ dựa vào mặt tiền để sống.
Duy trì bao lâu chính là dựa vào thực lực.
Nhưng cả người còn chưa thoả trong hương vị, tầm mắt đã nhanh chóng bị một hình ảnh trong góc khuất thu lấy.
Định Nguyên Huyền đang ngồi đó, bên cạnh là một nam nhân âu phục bình thường không thay đổi.
“Hai người có vẻ đang nói chuyện rất vui?”
Lam Thành tiến lại, giọng điệu nhạt nhạt không biểu lộ ý tứ nhưng vô cùng đánh thép.
Hắn không nói thêm, trực tiếp kéo ghế, ngồi lại bên Nguyên Huyền, theo thói quen nam nhân vòng tay ôm lấy eo phả một hơi ấm gần bên cổ:
“Nguyên Nguyên! Khi nào em mới tan làm đây? Anh nhớ em quá rồi?”
Nguyên Huyền bị hành động quá đỗi thân mật