Trong Định Tự có một quan hệ bất biến đó chính là đại phòng cùng tam phòng.
Là kiểu quan hệ dựa trên lợi ích lẫn nhau phát triển, có lợi cùng hưởng, có họa tự chịu.
Nhưng không thể phản bác, mối quan hệ như thế thật sự giúp ích rất nhiều trong công cuộc nắm giữ Định Giao trong tay.
Tam phòng nói gì cũng là người ngoài, không mang huyết thống trực hệ, lão phu nhân cho dù có yêu thương Phó Minh Nguyệt tới đâu cũng không thể giao quyền công ty cho người ngoài.
Chính vì lẽ đó, một người trong tất cả mọi người tồn tại trong mối quan hệ không cần huyết thống nhưng lại mang danh người thân cũng được chú ý đến: Định Đàm Minh.
Định Đàm Minh là người trong đại phòng, lớn hơn Định Đàm Công một tuổi.
Là đưa con trai được nhặt về từ một khu ổ chuột nào đó trong thành phố Cảnh.
Chính vì lẽ đó mà hắn không thường xuyên xuất hiện trước mặt công chúng, thậm chí cả những bữa tiệc trong nhà cũng hiếm khi.
Hắn cứ như vậy, sống lặng lẽ như một con chuột.
Cho dù có tồn tại hay không cũng không mang nhiều khác biệt.
Cho đến khi…
“Anh Minh! Hôn lễ của anh với chị Nguyệt vào tháng sau rồi.
Hai người đã có ý định gì chưa?”
"Chuyện hôn lễ được giữ bí mật rất kỹ vậy mà cũng không thể giấu nổi em."
Hắn ta nheo mắt lại, không rõ ràng có phải ý cười:
"Nhớ mừng một hồng bao lớn!"
Nguyên Huyền vừa tươi tắn rạng rỡ như tia nắng đầu ngày hạ đem lại cảm giác dịu dàng cho người đối diện
"Tất nhiên! Lễ cưới của em anh không tham dự nhưng cũng mừng đại lễ.
Em đâu thể lần này thua anh được!"
Định Đàm Minh muốn tiếp tục ở Định Tự này, chỉ có thể cưới Phó Minh Nguyệt.
Cũng là Phó Minh Nguyệt muốn tiếp tục chen chân nơi đây thì không thể từ chối.
Định Đàm Minh lắc đầu không biểu hiện đang chán ghét hay bình thường nhạt ý:
“Chuyện này không quan trọng.
Cứ để bác cả của em lo liệu.”
“Hôn sự của anh là chuyện quan trọng.
Vả lại em cũng không thấy anh được nghỉ ngơi nhiều, chi bằng, nhờ cơ hội này mà tìm một nơi yên tĩnh thư thái?”
“Anh mà đi…không biết chừng mọi chuyện sẽ rối tung hết lên cho coi.”
Nguyên Huyền nghe thấy câu ấy, một lần khẽ cúi đầu không biết nên trả lời như nào mới thỏa đáng.
Định Đàm Minh không phải Nguyên Huyền.
Hắn không có quan hệ máu mủ với gia tộc này.
Nếu như là Nguyên Huyền, sau khi nghỉ ngơi cũng có thể quay trở lại làm một nhân chức nhỏ bởi vốn dĩ trước kia cũng thế.
Nhưng Định Đàm Minh có thể sẽ khác.
Hắn vất vả leo lên vị trí Tổng giám hiện trường như hiện tại nhưng lại không thể vì thế mà chủ quan.
Lại càng không thể chỉ vì một cuộc hôn nhân không có tình yêu mà mất đi những thứ cả đời đang nỗ lực cố gắng.
Định Đàm Công dừng lại trước chung cư Diêu Hy A đang xây dựng, hai mắt tối sầm bỗng sáng rực:
“Chung cư này bề thế thật! Ông chủ nơi này chắc chắn là người có mắt nhìn rộng lớn.
Tương lai nơi đây phải nói chừng kiếm không ít.”
Lại đứng chiêm ngưỡng thêm một lượt, Định Đàm Minh hướng về những tấm kính chắn lớn trên tầng chưa được tháo dỡ mà ngạc nhiên:
“Sao bước vào tình trạng hoàn thiện rồi mà không lắp kính trước?”
Nhân công xây dựng một bên lắc đầu không hiểu lý do.
Nguyên Huyền cũng ngạc nhiên, đứng chôn chân tại chỗ lòng đầy nghi hoặc.
Kế tiếp lại hướng người quản lý nơi đó mà hỏi lại:
“Chỗ kính kia là có chuyện gì?”
“Tôi không biết! Là cô Thập Linh nói rằng mọi chuyện cứ tiếp tục làm như bình thường, còn chuyện gắn kính này đợi tới khi cấp trên có yêu cầu mới xác nhận tiếp.”
“Xác nhận tiếp?”
Định Đàm Minh đứng kế bên, từ đầu im lặng không trả lời, cũng không nên tiếng, thi thoảng khẽ ngước mắt nhìn vào số lượng kính bày thành một tảng im lặng nguyên vẹn.
Chủ tịch của Nhược Thủy mới có quyền hành quyết định mọi chuyện, cũng là người đưa ra những yêu cầu tuyệt đối không cho phép sai lầm.
Người có thể nhìn thấy vị trí tương lai của mảnh đất dưới chân Diêu Hy A thì không thể là người làm việc ngu ngốc.
Chuyện này ắt hẳn có vấn đề.
Nguyên Huyền im lặng suy tính.
Ban đầu làm một nhân viên văn phòng với những tài liệu nguyên vật liệu cơ bản mà cô nắm chắc trong lòng bàn tay, bây giờ có thể ngang nhiên sử dụng lúc cần thiết.
Những thứ được học, không gì là vô dụng.
Nguyên Huyền tiến lại trước tảng kính vẫn còn nguyên niêm phong dấu đỏ.
“Để anh