Bà Huệ Diệu còn đang chuẩn bị cơm tối, một mình trong gian nhà vốn dĩ chỉ vỏn vẹn 50m2 nhỏ hẹp nhưng lại mang cảm giác thênh thang không có điểm dừng.
Con gái nhỏ bận rộn công việc, cả tuần cũng không thấy ngày nghỉ.
Chồng từ khi lên chức cũng không nhiều thời gian quan tâm.
Đến cả người nói chuyện cũng phải ra ngoài tìm kiếm.
Đây là đám người học đại học với bà Huệ Diệu.
Ai ai cũng trên tay bao la vàng bạc trang sức, đi xe sang đến buổi tụ họp.
Câu chuyện quen thuộc vốn dĩ liên quan đến con gái nhà này lấy chồng tốt thế nào, con trai nhà kia có cô vợ trâm anh thế phiệt ra sao.
“Này bà Diệu! Con gái bà lấy chồng hai năm rồi, không tính chuyện có con sao?”
“Cũng đúng đấy! Dù là rể có là ai cũng không thể vì thế mà không sinh con chứ?”
Lại có người bên ngoài nói thêm:
“Tôi nghe người ta nói, cô gia nhà bà là kẻ ăn chơi trác táng? Nếu vậy không nói Nguyên Huyền nên ly hôn sớm cho đỡ khổ.”
“Vậy sao? Nhà bà cũng…vậy mà cậu con rể đó lại…như vậy sao?”
Câu chuyện này bà Huệ Diệu không nói được lời nào.
Mỗi lần định phản bác cũng chỉ dừng lại nụ cười trên môi.
Bọn họ là hợp lực nói xấu chính con gái lẫn con rể trước mặt bà.
Lại một vị phu nhân trông có vẻ giàu sang, gương mặt cũng hiện vài phần phúc hậu:
“Thật ra Thiệu Hoàng nhà tôi vẫn coi Nguyên Huyền như bạn tâm giao mà trân trọng.
Chuyện lúc trước có thế nào, sau này có thế nào, người làm mẹ này cũng không thể không hiểu được tâm ý con trai.”
Bà Huệ Diệu không vội cười đáp lễ như mọi lần mà có chút né tránh.
Người nói lần này là mẹ của Vũ Thiệu Hoàng, bà chủ lớn trong Công ty Thiếu Thường.
Hai người cũng là bạn nói chuyện lâu năm.
Quan hệ trước nay khá tốt.
Chính vì vậy Nguyên Huyền với Vũ Thiệu Hoàng cũng coi là quen biết nhau từ bé, nhìn nhau lớn lên, dùng bốn từ thanh mai trúc mã miêu tả.
Chỉ có điều, tâm ý của thằng bé không được Nguyên Huyền coi là thật.
Cũng như lệnh của ông nội không thể coi trò đùa.
Người phụ nữ ấy lại nói tiếp:
“Hôm qua tôi thấy hai đứa chúng nó đi cùng nhau, không biết có chuyện gì mà quá muộn với về? Chuyện ở Định Giao dạo này phức tạp lắm ư?”
“Cũng không rõ nữa.
Nhưng Định Giao với Thiếu Thương là quan hệ hợp tác làm ăn, hai chúng nó là người đại diện, gặp nhau bàn công việc cũng không tránh khỏi.”
Người phụ nữ hơi che miệng khẽ cười thành ý:
“Đúng ha!”
Bà Huệ Diệu về lại nhà, tâm trạng quả thực nhiều phần không vui.
Cũng không hẳn do buổi tụ tập nói chuyện, mà phần nhiều lại nghe những thông tin hơi hướng Nguyên Huyền bất lợi.
Con gái bà không phải lần đầu dính dáng đến chuyện mang danh như vậy.
Nhưng không chắc lần nào cũng có thể an toàn vượt qua.
Một lần nhờ Bất động sản Nhược Thuỷ, một lần nhờ Lâm Lam Thành, không biết lần sau có thể thế nào.
“Nguyên Nguyên! Hôm qua con đi đâu mà về muộn vậy? Dạo này công ty vất vả lắm hả?”
Thấy Nguyên Huyền dừng xe bên cửa bà Huệ Diệu đã nhanh chóng chạy lại.
Mấy hôm không thấy Nguyên Huyền, dường như sắc mặt con bé ngày càng tệ.
Người vốn dĩ chỉ cao mét 6, nặng chưa tới 50kg, bây giờ ăn uống không đầy đủ, không chịu chăm sóc bản thân lại càng thêm hốc hác.
Bà Huệ Diệu xót lòng:
“Muốn mắng con mà thấy cảnh này lại không nỡ.
Nhỡ như to tiếng, Nguyên Nguyên ngất ra đấy thì biết làm thế nào?”
“Con không sao đâu.
Chỉ là công việc hơi bận rộn, phải tự mình làm nhiều thứ.
Qua thời gian này sẽ ổn thôi.”
“Có thật?”
Dù không đành lòng nhưng bà Huệ Diệu vẫn nói:
“Nghe nói hôm qua con đến Thiếu Thường? Gặp Vũ Thiệu Hoàng? Hai đứa ra ngoài bàn công việc sao? Không phải với Công ty Thiếu Thường là do người khác phụ trách?”
“Là việc của riêng con.”
Bà Huệ Diệu gật đầu, vốn dĩ muốn hỏi thêm nhưng thấy chuyện đến đây Nguyên Huyền gần như mệt mỏi, bà lại thôi.
Vậy phía sau lại truyền lên câu nói nhàn nhạt:
“Là chuyện riêng gì vậy? Không thể nói với tôi được sao? Còn dây dưa với tên bạn trai cũ?”
Không biết Lâm Lam Thành xuất hiện từ bao giờ, cũng không biết hắn nghe được đến đâu.
Nhưng câu hỏi khi nãy quả thực có phần khó hiểu.
Nguyên Huyền đối lại, khí thế có phần tức giận khác với điệu bộ châm chọc kia:
“Chúng em là bạn thân, quen biết từ lâu, không phải người yêu cũ.”
“Vậy sao?”
“Là em nhờ cậu ấy chuyện của công ty.
Chuyện này phải nhờ rất nhiều mối quan hệ móc nối mới có hy vọng.
Chỉ một bước sai có thể trả giá đấy.”
“Vậy là hai người phải đến tận Thành phố Vân Biên, tay trong tay chẳng khác gì vợ chồng, cười nói ríu rít với nhau?”
Cái gì vậy?
Nguyên Huyền lập tức á khẩu.
Hai người bọn họ tay trong tay, cười nói ríu