Đợi tới khi Định lão phu nhân đến văn phòng Định Gia cũng đã chợp tối.
Đám con cháu cùng cổ đông tuyệt nhiên im lặng, dáng vẻ chờ đợi thuần thục lọt vào mắt xanh của bà cụ:
"Đợi khi Nguyên Huyền quay lại báo tin tốt thì Định Ngũ cũng được thơm lây."
Cái chứ Phó giám đốc treo trên đầu kia có ai là không muốn chớp lấy cơ hội này.
Định Đàm Công ngồi gần Định lão phu nhân nhất, thi thoảng liếc về tập tài liệu bàn giao công việc trên bàn mà lòng nổi lên nhiều chán ghét:
"Dự án lần này nói dễ không dễ, nói khó không khó.
Nếu thực sự em họ đàm phán được...!e chừng phải nhìn bằng ánh mắt khác."
"Nếu có thể dễ dàng thành công thì những gia tộc hạng nhất ngoài kia đã không muối mặt.
Nguyên Huyền là nhân viên số sách sao..."
—Có thể đàm phán được? Chưa biết chừng đến bây giờ chưa xuất hiện là vì nhục nhã quá không dám quay về.
Phó Minh Nguyệt hiểu được ý tứ trong lời anh họ, cũng thản nhiên bồi thêm một câu lấp lửng nhìn về mấy cổ đông.
Định lão phu nhân không quản, tuỳ ý để đứa cháu bảo bối tung hứng.
Đám người cổ đông tuy rằng quyền lực chưa tới tay nhưng cổ phần không thể không nhắc đến.
Bọn họ không nhớ rõ ràng Nguyên Huyền là ai, nhưng chắc chắn đây không phải cái tên được nghe quen, lại chưa từng biết thực lực.
Lúc đầu thấy hoài nghi, bây giờ nghe chính miệng Minh Nguyệt nói vậy thì càng cảm thấy bất mãn:
"Lão phu nhân người hồ đồ rồi? Sao lại để một đứa không biết gì đàm phán như vậy?"
"Người cảm thấy dự án lần này có hi vọng không?"
"Không biết chừng Bất động sản Nhược Thuỷ cảm thấy chúng ta đang trêu đùa họ.
Cố tình đưa một đứa nhãi nhép không biết trời cao đất dày, không biết một chút kiến thức nào qua đó.
Chuyện hợp tác lần này coi như xong rồi! Định Giao cũng coi như xong rồi!"
"Lão phu nhân! Bà phải giải thích rõ ràng mọi chuyện! Nếu không thể giải thích được thì cái chức chủ tịch của bà cũng nên tìm người thay rồi!"
"…"
Định lão phu nhân bươn ba khắp thương trường cả cuộc đời, một chút chuyện này cũng chẳng đáng là gì.
Đối với bà chuyện hợp tác với Bất động sản Nhược Thủy được hay không cũng chỉ thêm một khoản tiền, chẳng qua là cái ghế Phó chủ tịch kia có thể lung lay một người.
Định Gia có thể loại bỏ hoàn toàn một kẻ vô dụng từ đầu tới cuối không nói nên lời.
"Chờ Nguyên Huyền về rồi tính tiếp! Đừng tưởng mấy người là cổ đông thì muốn nói gì thì nói! Số cổ phần trong tay mấy người liệu có đủ để mua một viên kim cương trên tay tôi không thì tôi không biết!"
Một lượt lướt qua từng ánh mắt:
"Nhưng tôi biết rằng một câu nói của mình có thể khiến đám người các ông im miệng mà cút khỏi căn phòng này!"
Định lão phu nhân bước vào nhà họ Định từ năm 19 tuổi.
Ông Định không mảy may một chút đến chuyện kinh doanh của gia đình mà theo nghiệp dạy nên từ trước tới nay đều là một thân bà chèo chống Định Giao phát triển như bây giờ.
Vất vả khổ sở đều đã qua đi, bà cũng hiểu được rằng một người từ bên ngoài kế thừa nhà họ Định sẽ gặp những chuyện gì.
Vì vậy ngay từ đầu đã xác định chỉ có thể là con cháu huyết mạch của Định gia.
Cháu gái dù có chảy trong mình dòng máu của nhà họ Định cũng chỉ là bát nước đã hất đi, không có tư cách.
Miệng không nói nhưng lòng thầm nhạt ý:
—Có trách thì trách bản thân rơi vào Tứ phòng, có được người cha vô dụng lại bị ông Định nhắm trúng cho mối hôn sự rác.
Bà chỉ có thể giao phó quyền cho huyết thống thôi.
Cánh cửa lớn mở ra, tầm mắt mọi người nhanh chóng bị thu hút.
Người đứng ở đó không ai khác, nhưng cuộc đối thoại vừa rồi còn chưa kịp lắng xuống quá sâu, hiển nhiên vẫn còn mấy cổ đông lên tiếng trước:
“Cũng không biết là mấy giờ mới quay trở lại.
Định để đám người lớn tuổi như chúng ta chờ đợi mãi sao?"
"Không biết kết quả như thế nào nhưng với thái độ như thế này quả thực không chấp nhận nổi!"
Nguyên Huyền vẫn mặc nguyên bộ đồ công sở, quần áo có một vài phần dính bẩn, gương mặt đầm đìa mồ hôi nhìn qua cũng đủ biết đã phải dốc sức lực khẩn trương trở về đây.
Còn chưa kịp thu lại hơi thở dốc, Định lão phu nhân đã lên tiếng:
"Kết quả sao rồi?"
Đình Đàm Công cướp lời:
"Nhìn bộ dạng như thế này chắc hẳn là không thành.
Nếu vậy thì chiếc ghế Phó chủ tịch của bác