Mà lúc này, Trần Xuân Độ cũng không biết đang có người không ngừng âm thầm điều tra thân phận của anh.
Như mọi khi, anh ta đang cắt trái cây cho Lê Kim Huyên cùng những người khác.
Trần Xuân Độ mới vừa cắt một miếng dưa hấu, bỏ vào đĩa trái cây, đưa cho Lê Kim Huyên thì điện thoại reo.
Trần Xuân Độ bắt mày, trên màn hình là tên của Đường Nhu.
Trần Xuân Độ vừa nghe điện thoại, đầu dây bên kia liền có một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cho nên, tôi chỉ là công cụ của anh thôi đúng không?"
“Hãy cho tôi một cơ hội để giải thích, cả hai chúng ta đều đã bị lợi dụng.
” Trần Xuân Độ nói.
"Giải thích?" Bên kia điện thoại, giọng nói của Đường Nhu nghe không còn sự gợi cảm mà thay vào đó là khàn khàn: "Anh lợi dụng tôi để đối phó với người đàn ông đó, được, anh tàn nhẫn lắm.
”
Trần Xuân Độ bất đắc dĩ: "Nếu cô đọc tiêu để bài báo sẽ thấy rõ ràng là họ đang công kích chúng ta, đó đều là do người đàn ông đó là, tôi chỉ trả đũa cho chúng ta mà thôi.
”
"Đồ đểu!" Cho dù Trần Xuân Độ có giải thích thế nào cũng vô ích, rõ ràng Đường Nhu không muốn nghe, nên sau khi chửi một câu rõ đau, cô liền cúp máy.
Trần Xuân Độ đang bất lực, đột nhiên, một giọng nói từ phía sau truyền đến: “Ái chà, trong nhà có những hai người thì không đoái hoài gì tới, còn muốn đi khắp nơi dụ dỗ con gái nhà người ta.
”
Trần Xuân Độ quay đầu lại, nhìn thấy Tô Hiểu Vân khoanh tay trước ngực, dựa vào khung cửa, thích thú nhìn mình.
"Cô đừng có trêu tôi.
" Trần Xuân Độ gượng cười.
"Tôi không có chọc anh, tôi chỉ thay Huyên hỏi anh, người phụ nữ đó là ai.
” Tô Hiểu Vân đi về phía Trần Xuân Độ.
“Một người bạn.
" Da đầu Trần Xuân Độ râm ran, anh không nhịn được thầm nói, đây thật sự không phải tự hỏi cho cô à?
“Một người bạn?” Vẻ mặt Tô Hiểu Vân cười mà như không cười.
“Đúng, chỉ là bạn thôi" Trần Xuân Độ ngượng ngùng cười nói.
"Đẹp không?" Tô Hiểu Vân vẫn dây dưa không rời, hỏi.
"Sao đẹp bằng cô và Huyên.
" Trần Xuân Độ nghiêm túc đáp, chẳng có vẻ gì là đang nói dối cả.
"Nếu anh dám lén lút chơi bời, tôi và Hiên sẽ không tha cho anh đâu!" Tô Hiểu Vân trừng mắt, hung hăng cảnh cáo.
Sau khi tập đoàn Lê thị trải qua sóng gió gần đây, thì hiện tại cuối cùng cũng bình yên trở lại.
Trong suốt thời gian đó, Lê Kim Huyên không ngừng cố gắng tìm tung tích của người đàn ông bí ẩn, cô thuê nhiều thám tử tư căn cứ theo tài khoản ngân hàng ở nước ngoài để tìm ra người đã hào phóng chuyển cho cô 300 nghìn tỷ.
Lê Kim Huyên muốn để bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất của mình đến người ấy.
Nếu không có người bí ẩn đó, có lẽ cả tập đoàn Lê thị này sụp đổ rồi.
Người thần bí đã cứu giúp tập đoàn Lê thị.
Nhưng điều làm cho Lê Kim Huyên không nghĩ tới chính là kể từ đó người bí ẩn chưa từng chủ động liên lạc với cô.
Xem ra anh ta hoàn toàn không cần cô trả lại 300 nghìn tỷ đó.
Đột nhiên, vào một buổi chiều, Trần Xuân Độ đang dọn dẹp biệt thự thì một bóng đen từ xa lao tới nhanh như chớp.
Một tiếng chói tai vang lên và chiếc Rolls-Royce Phantom lướt tới một cách hoàn mỹ và đẹp đẽ, vững vàng dừng lại trước cửa biệt thự.
Cửa xe mở ra, một bóng người quen thuộc bước xuống xe, đi về phía Trần Xuân Độ.
Người này không phải ai khác, mà chính là anh chàng đẹp trai đó.
"Lão đại, đã xảy ra chuyện.
" Không giống như mọi khi, lần này anh chàng điển trai bước vội vàng và trông rất nghiêm nghị.
"Làm sao vậy?" Trần Xuân Độ tỏ vẻ thờ ơ lãnh đạm nhưng trong mắt anh vẫn hiện lên một tia nghiêm túc.
Những điều mà ngay cả anh chàng trẻ tuổi này cũng không thể giải quyết được hoàn toàn không phải là vấn đề tầm thường.
"Thế giới ngầm phương Tây có thể sẽ có biến động, cần anh quay về chủ trì đại cục.
" Anh chàng đẹp trai nói.
Trần Xuân Độ tỏ vẻ bình tĩnh, quả quyết cự tuyệt: "Không được, vẫn chưa tìm được kẻ đã ám sát vợ tôi, nguy cơ chưa được dẹp bỏ thì tôi sẽ không rời đi.
"
"Trước mắt tôi chỉ tra được đến một gia tộc lớn ở Yên Kinh thôi, còn cụ thể là gia tộc nào thì vẫn chưa điều tra được.
” Anh chàng dừng một chút rồi nói tiếp: "Lão đại, lần này anh phải ra mặt thôi, trong khoảng thời gian anh thoái ẩn, ở nước ngoài đã không còn yên bình như trước, các anh em trong căn cứ linh cảm rằng rất có thể sẽ có chuyện lớn xảy ra.
”
"Chỉ có anh mới có thể bình định bên đó và đàn áp được bọn xấu xa đó.
”
Ánh mắt sâu xa của Trần Xuân Độ đang nhìn ra phía xa xa ngoài cửa sổ.
"Lão đại, tôi đã nói hết với anh rồi, từ thế giới nầm có một chiếc phi cơ bay dến nước C, trên phi cơ nữ thần trí tuệ.
" Người thanh niên trịnh trọng nói: "Tôi đã điều tra rồi, mục đích của nữ thần trí tuệ chính là thành phố T!"
Bốp!
Sắc mặt Trần Xuân Độ đột nhiên thay đổi, cho dù có chuyện lớn thế nào, cũng chưa từng thấy sắc mặt anh có biến hoá lớn như thế vậy mà bốn chữ “Nữ thần trí tuệ” lại khiến anh như gặp phải đại địch!
"Mẹ kiếp! Người phụ nữ đó đến đây rồi?! Mẹ cậu, sao không nói sớm?!" Trần Xuân Độ bỗng nhiên quay đầu, một ý nghĩa đáng sợ và khốc liệt loé lên trong mắt anh!
Trên người Trần Xuân Độ bất chợt phóng ra một luồng áp lực kinh khủng khiến cho sắc mặt của người thanh niên kia cũng trở nên trắng bệch.
"Tôi không ngờ nữ thần trí tuệ lại đến thành phố T, kể cả các anh em trong căn cứ cũng không biết anh đang ẩn cư ở nơi bí mật này.
" Thanh niên nhỏ giọng nói.
Trần Xuân Độ lắc đầu, hiếm khi thấy sắc mặt anh nặng nề như vậy, anh bật ra một câu: "Không liên quan đến cậu, giấu được mọi người chứ sao giấu được cô ta!”
Trái tim của chàng trai trẻ run lên, và anh ta chợt nhớ ra Trần Xuân Độ đã nói rằng nữ thần trí tuệ không chỉ là một người tuyệt vời, mà còn là một người phụ nữ trẻ, tay không tấc sắt.
Nhưng cô ấy lại có thể trở thành