Trần Xuân Độ có thần kinh vô cùng nhạy bén, trong khoảnh khắc đó cũng không ngờ Lê Kim Huyên lại đột ngột ra tay! Đánh còn tàn nhẫn như thế, không hề lưu tình!
Nếu để những quân phiệt ở thế giới, những tổng thống ở các nước nhìn thấy, chắc chắn sẽ mở rộng tầm mắt, Long Vương có tiếng xấu lẫy lừng, lại bị một người phụ nữ đánh đến chật vật như thế!
Đây còn là Trần Xuân Độ sao! Lúc này anh muốn thảm bao nhiêu, sẽ thảm bấy nhiêu!
Trần Xuân Độ ngã xuống đất, mà Lê Kim Huyên lạnh lùng trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, trong đôi mắt đẹp tràn ngập lửa giận, hoàn toàn mất sạch vẻ bình tĩnh khi làm ăn trong giới thương nghiệp.
“Trần Xuân Độ, sao da mặt của anh lại dày như thế? Nhát gan sợ chết thì thôi đi, lại còn ăn nói một cách đương nhiên như thế nữa!” Lê Kim Huyên trợn trừng đôi mắt đẹp nhìn Trần Xuân Độ, có chút thất vọng, biểu hiện lúc nãy của Trần Xuân Độ làm cô cảm thấy rất hài lòng, nhưng vừa nhớ đến chuyện Trần Xuân Độ gặp nguy hiểm đã lập tức bỏ cô chạy trốn thì tức giận muốn chết.
“Tổng giám đốc Lê, chân anh sắp gãy rồi, em đánh ác thật...” Trần Xuân Độ kêu gào thảm thiết, mà đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lại bắn ra ánh sáng lạnh lẽo: “Anh còn chưa biến sao?”
Cập nhật sớm nhất tại.
Trần Xuân Độ làm gì dám do dự nữa, vội vàng bò dậy, khập khiễng ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi về phòng khách, Lê Duy Dương thấy Trần Xuân Độ đi khập khiểng, trên người còn dính bụi bặm, thắc mắc hỏi: “Tiểu Trần, con mới đi lên bao lâu đâu, chân bị làm sao vậy?”
“Bị chó cắn ạ.” Trần Xuân Độ bực bội nói.
“Chó? Nhà chúng ta đâu có nuôi chó.” Lý Hương Tràm vẫn chưa phản ứng kịp, Trần Xuân Độ chỉ đành giải thích, trên sàn nhà có nước đổ, anh không cẩn thận bị trượt chân...
Trần Xuân Độ vừa giải thích, vừa nhớ lại cảnh Lê Kim Huyên không hề lưu tình lúc nãy, trong lòng nhịn không được nói thầm, đã làm vợ của anh được vài tháng rồi, ra tay cũng tàn nhẫn thật...
Một lúc lâu sau, Lê Kim Huyên mới nhẹ nhàng xuống lầu, thấy Trần Xuân Độ, còn hung dữ trừng anh.
“Ba, con muốn thuê vài vệ sĩ.” Lê Kim Huyên nói.
“Vệ sĩ? Ba thấy Tiểu Trần rất thích hợp làm vệ sĩ của con.” Lê Duy Dương nửa đùa nữa thật đáp.
“Dựa vào chút trình độ nghiệp dư dở ờm của anh ta, bảo vệ con được sao? Không chừng ngay cả con còn đánh không lại.” Lê Kim Huyên liếc nhìn Trần Xuân Độ, lạnh lùng nói.
Lê Kim Huyên vừa nói, trong đầu vừa xuất hiện một bóng người thần bí, đúng là người thần bí ở của cao ốc Lê thị sáng hôm nay, Lê Kim Huyên còn không thể nhìn rõ bóng dáng của người đó, khi đó, trong lòng của Lê Kim Huyên chỉ có hai chữ... Siêu nhân!
Nếu có người đó bảo vệ, sau này cô chắc chắn sẽ không gặp phải cảnh nguy hiểm như ngày hôm nay nữa, không giống với ông chồng ham sống sợ chết của cô, vừa gặp nguy hiểm thì có thể trốn bao nhiêu xa sẽ trốn bấy nhiêu xa!
Trần Xuân Độ đứng bên cạnh chỉ cười không nói, nghiệp dư?
Nếu nói Trần Xuân Độ nghiệp dư, vậy trên đời này sẽ không thể nào tìm được người nào nghiệp dự hơn Trần Xuân Độ...
Nếu ở nước ngoài, biết được thân phận của anh, có ai dám nói anh nghiệp dư chứ?
Bộ đội Hải Báo của nước C, thậm chí còn dùng một lần thực hiện nhiệm vụ của anh làm giáo trình để dạy học...
Tất cả vệ sĩ bên người đứng đầu đảo quốc đều từng xem vô số lần video thực hiện nhiệm vụ bảo vệ của anh.
Người có tư cách để đích thân Trần Xuân Độ ra trận bảo vệ là con cháu hoàng tộc Ả Rập từ nửa năm trước, phải dùng một vài mỏ dầu cộng thêm nhân tình của một người bạn cũ, mới mời nổi anh đích thân bảo vệ hoàng tử của hoàng tộc Ả Rập hai tuần...
“Con mời vệ sĩ giỏi nhất nước C, lợi hại hơn cái tên khó coi này không biết bao nhiêu lần.” Lê Kim Huyên lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ nói.
“Được được được, đều theo ý con.” Lê Duy Dương cưng chiều cười.
Mãi đến nửa đêm, Trần Xuân Độ mới bị Lê Kim Huyên đuổi xuống gara khởi động xe về nhà.
Sau khi thấy Trần Xuân Độ đi rồi, Lê Kim Huyên mới kể khổ với Lê Duy Dương: “Ba, có thể đừng cho anh ta ở nhà chúng ta không, con thật sự sắp chịu hết nổi rồi.”
“Không được, đây là chuyện ông nội con sắp xếp, ba cũng không có quyền thay đổi.” Ở vấn đề này, lập trường của Lê Duy Dương rất vững vàng, không hề dao động.
“Ba, anh ta xứng với con sao?” Lê Kim Huyên khinh thường hừ lạnh, Lê Duy Dương đứng ở mép giường, hai mắt thâm thúy, chậm rãi nói: “Kim Huyên, con hiểu ông nội con mà, mỗi chuyện ông nội làm đều có ý