Trần Xuân Độ cầm linh kiện điện tử đang sáng chớp nháy lên, đôi mắt trở nên sâu thẳm.
Cảnh tượng này dường như rất quen thuộc, anh đã từng phát hiện ra thiết bị điện tử giống hệt như...!máy nghe lén!
Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm thiết bị điện tử rồi ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng làm việc, khóe miệng nở một nụ cười thâm thúy.
Đột nhiên, anh cúi đầu, đối diện với máy nghe lén, chậm rãi nói: "Tôi khuyên các người đừng làm những chuyện vô bổ này nữa...!đây là lời cảnh cáo cuối cùng!"
Ngay khi vừa dứt lời, Trần Xuân Độ cầm ly nước bên cạnh đập nát máy nghe lén.
Ánh sáng đỏ biến mất, máy nghe lén bị Trần Xuân Độ đập vỡ thành từng mảnh.
Mà tòa cao ốc Lê thị cách đó không xa, trong một căn phòng u tối, một người đàn ông đau đớn chợt vứt tai nghe đi, bịt chặt lỗ tai với vẻ mặt thống khổ.
Trần Xuân Độ nhìn máy nghe lén trên bàn làm việc đã nát thành mảnh vụn, rơi vào trầm tư.
Anh ngồi đó hút thuốc hai, ba tiếng đồng hồ, cho đến khi cửa phòng làm việc lần nữa bị đẩy ra, một giọng nói dễ nghe bước vào, vừa đi vào cô vội cau mày, ngửi thấy mùi khói khó chịu.
Cửa sổ phòng Trần Xuân Độ không mở, Lê Kim Huyên đi đến mở cửa sổ và bật quạt lên để trong phòng được thoáng khí, sau khi mùi thuốc lá phai đi, cô quay đầu lại, ánh mắt rơi vào bóng lưng anh.
Trần Xuân Độ ngồi trên ghế làm việc quay lưng lại với Lê Kim Huyên, khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ ra một chút lạnh lùng, cô mang giày cao gót bước tới.
"Ai cho anh hút thuốc? Công ty quy định rõ ràng anh không được hút thuốc, anh không biết sao?" Lê Kim Huyên nhìn thấy điếu thuốc giữa hai ngón tay Trần Xuân Độ đang cháy, giật lấy tàn thuốc gần cháy hết của anh.
Lúc này Trần Xuân Độ mới phản ứng lại, hoàn hồn lại trong suy nghĩ miên man, sau khi nhìn thấy gương mặt thanh tú nước M miều trước mặt, đầu tiên là sửng sốt, sau đó ánh mắt bất giác rơi vào chiếc cổ trắng ngần cao ngất, cuối cùng rơi vào khe rãnh sâu không thấy đáy!
“Lưu manh!” Lê Kim Huyên nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của Trần Xuân Độ, cô đang cúi người xuống, tầm mắt của Trần Xuân Độ gần như đã nhìn thấy toàn bộ.
Sau khi tổng giám đốc xinh đẹp hừ lạnh một tiếng, Trần Xuân Độ mới phản ứng lại, cười nói: "Sếp Lê, ngọn gió nào đã thổi ngài đến đây?”
Đối mặt với miệng lưỡi trơn tru của Trần Xuân Độ, Lê Kim Huyên cắn chặt đôi môi đỏ mọng, chịu đựng cơn tức giận đang bùng phát trong lòng, bình tĩnh nói: "Vừa mới lên làm phó giám đốc, đến xem thử anh chết chưa."
"Có Sếp Lê chống lưng, anh có thể xảy ra chuyện gì? Có thể khiến cho Sếp Lê quan tâm như vậy là may mắn tu tám kiếp mới có được." Trần Xuân Độ cười mỉa mai, khoa trương nói.
Khóe miệng thanh tú của Lê Kim Huyên nhếch lên, ánh mắt quét một vòng rồi đột nhiên rơi xuống bàn làm việc.
“Đây là cái gì?” Lê Kim Huyên tò mò, luôn cảm thấy thứ này rất quen thuộc.
“Không có gì, một số phụ kiện của máy tính thôi.” Trần Xuân Độ giấu kỹ máy nghe lén đã bị đập nát.
Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, cô không khỏi nghi ngờ, nhưng nhìn vẻ mặt thờ ơ của anh, cô cũng không tìm ra chỗ sơ hở nào.
“Nếu tôi phát hiện anh hút thuốc trong văn phòng lần nữa, thì coi chừng đấy!” Lê Kim Huyên bước ra khỏi phòng làm việc và nghiêm khắc cảnh cáo.
Nhưng ngay sau khi Lê Kim Huyên đi khỏi, khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên, anh lấy chiếc bật lửa ra...
Sau khi châm một điếu thuốc, anh bấm một dãy số và nói nhỏ: "Đi điều tra một nhân viên của vợ tôi, tên là Giản Vi."
Sau khi Giản Vi đưa đồ cho Trần Xuân Độ, cô ta xin nghỉ nửa ngày rồi vội vã rời khỏi Lê thị.
Ở lối vào của Lê thị, một chiếc xe màu đen đã đợi ở đó từ lâu, sau khi Giản Vi lên xe, chiếc xe đã nhanh chóng khởi động và rời đi.
Trong một quán cà phê, Giản Vi mở cửa vội vàng bước vào.
Sau khi nhìn một vòng, cô ta thả chậm bước chân và đi đến một chiếc bàn gần đó.
“Sao rồi? Đưa đồ cho anh ta chưa?” Người đàn ông hỏi.
Giản Vi gật đầu, nói với người đàn ông: "Anh ta đã nhận rồi, không nghi ngờ gì."
Khóe miệng người đàn ông cong lên: "Vậy thì tôi yên tâm rồi."
"Ông xã." Giản Vi hơi lo lắng nói: "Anh rốt cuộc đã làm gì trên bộ đồ đó? Có hại đến anh ta không?"
Người đàn ông bình thản nói: "Chỉ đang quan sát anh ta thôi."
Vẻ mặt Giản Vi ngưng trệ, hơi tái nhợt: "Vì sao lại làm như thế với anh ta?"
“Bởi vì anh ta phạm tội nghiêm trọng, bọn anh đang truy nã anh ta.” Người đàn ông nhanh chóng chuyển chủ đề: “Bọn anh thuê một công ty trang phục nổi tiếng làm, anh ta chắc chắn sẽ không phát hiện ra.”
“Tội phạm nghiêm trọng?!” Sắc mặt Giản Vi tái nhợt, cô ta không ngờ bạn trai lại nói cho cô ta biết giám đốc của tập đoàn Lê thị là tội phạm nghiêm trọng!
Tin tức này chắc chắn có thể gây chấn động ở thành phố T!
Tin tức khủng khiếp này dọa cô ta sợ hãi không thôi.
“Chuyện này không được để lộ ra ngoài, em cũng không được đề cập với bất kỳ ai.” Người đàn ông khuyên nhủ.
“Được.” Giản Vi vội vàng gật đầu, cô ta biết rõ tính quan trọng của chuyện này.
Rất nhanh, Giản Vi bước ra khỏi quán cà phê, người đàn ông xuyên qua lớp kính cửa sổ nhìn bóng lưng xinh đẹp quyến rũ của cô ta, khóe miệng khẽ nhếch lên, anh ta thì thầm mà chỉ mình anh ta mới có thể nghe thấy: "Ngu ngốc."
Giản Vi có lẽ cũng không ngờ, chân tướng lại châm chọc như vậy!
Buổi chiều, Giản Vi vội vàng trở lại công ty, vừa bước vào Lê thị, cô ta đã nghe thấy một giọng nói khinh thường từ bên cạnh truyền đến: "Cô Giản đi đâu mà đầu đầy mồ hôi, lại vội vội vàng vàng như vậy?”
Giản Vi dừng bước, nghe xong những lời của Trần Xuân Độ, trong lòng cô ta chột dạ, loạng choạng suýt ngã.
“Ồ, Sếp Lê tìm tôi có việc gấp.” Giản Vi cố nén nụ cười trên mặt,