Hoàng Binh và Hoàng Vinh liếc nhìn nhau, cười tươi.
Loại độc Hoàng Chiến hạ là độc nhập khẩu mới nhất được nghiên cứu từ nước M, nhà họ Hoàng thông qua con đường bí mật, bỏ ra số tiền lớn cất giữ một lượng độc ở nhà.
Nghe nói sau khi độc này bộc phát, thất khiếu sẽ đổ máu, có thể khiến người trúng độc lập tức cảm nhận đau đớn cùng cực, chịu hết mọi tra tấn, rồi mới chết đi.
Đây không chỉ là thuốc độc dùng để mưu sát, mà càng giống khổ hình khiến người ta sống không bằng chết.
"Để có độc này nhà họ Hoàng tốn không ít của cải, lúc trước gia tộc vì diệt trừ đối thủ ở thành phố T, móc nối quan hệ khắp nơi, tốn bao công sức trầy trật mới có thể mang vào trong nước.
" Hoàng Chiến thản nhiên nói: “Trần Xuân Độ có thể chết dưới loại độc này, cũng coi như vinh hạnh của cậu ta.
"
…
Lúc này, trong nhà giam, Trần Xuân Độ hắt xì mấy cái, sờ sờ mũi, mắng thầm: “Mẹ nó, tên khốn nào nhớ thương mình chứ.
"
Trần Xuân Độ nhìn lướt qua cái bánh màn thầu đã hóa thành bột phấn cách đó không xa, giờ này bị ẩm lên mốc cả, đen thùi xanh lét, lộ ra sự thật, độc tính rất mạnh.
Ám sát! Có người nghĩ muốn độc chết Trần Xuân Độ!
Nhìn miếng bánh màn thầu, trong lòng Trần Xuân Độ không hề lo lắng, thậm chí bĩnh tĩnh một cách kỳ lạ.
Chuyện như này, anh đã gặp nhiều lần rồi, lúc trước ở thế giới ngầm phương Tây, loại giết người bằng thuốc độc này, quả thực chính là chuyện cơm bữa!
Không chỉ có thế, lúc trước ở thế giới ngầm phương Tây, những loại độc Trần Xuân Độ nhìn thấy, gặp phải phải nói là nhiều vô số kể.
So với những loại thuốc độc không màu không vị Trần Xuân Độ gặp phải ở thế giới ngầm phương Tây, đây thật là trò cỏn con.
Không lâu sao, tiếng bước chân từ xa truyền tới, một cảnh sát đi ngang qua nhà giam, giống như là lơ đãng nhìn thoáng qua Trần Xuân Độ.
Mắt Trần Xuân Độ thâm thúy, khóe miệng cười nhếch lên quỷ dị.
Bỗng, cảnh sát khựng lại, thấy Trần Xuân Độ bình yên vô sự thì đôi mắt đột nhiên co rụt lại!
Nét mặt cảnh sát đơ ra, ánh mắt nhanh chóng rơi vào bánh màn thầu đen trên đất.
Đôi mắt cảnh sát hiện ra sự ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường rồi vội rời đi.
Trần Xuân Độ chờ cảnh sát kia rời đi rồi, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng dáng anh ta, môi nhếch lên như đang nghĩ ngợi gì đó.
"Cậu nói cái gì? Anh ta không bị độc chết?"
Trong văn phòng cục trưởng, cục trưởng vốn còn buồn ngủ, nghe thấy viên cảnh sát báo vậy, thì giật mình tỉnh lại, cả người lạnh lẽo, bị dọa cho sợ chết khiếp.
Khi Hoàng Chiến đưa độc này cho ông ta, liền dặn dò, hy vọng sáng mai có tin tốt, kết quả Trần Xuân Độ không chết… Giờ sao ông ta ăn nói với Hoàng Chiến?
Viên cảnh sát gật đầu, nói: “Cục trưởng, anh ta không ăn cái màn thầu kia, chắc là do cái bánh đó bị ẩm lộ dấu vết bị anh ta phát hiện.
"
Vẻ mặt cục trưởng nghiêm trọng, nhíu mày: “Quả nhiên không dễ đối phó.
"
Trong lòng cục trưởng thầm nghĩ, ông ta nhớ rõ, khi ông ta điều tra thân phận Trần Xuân Độ, ngoài ý muốn biết một ít bí mật.
Ông ta thật sự không muốn là kẻ thù của Trần Xuân Độ …Thân phận của Trần Xuân Độ, chính là bí mật cấp cao của Nước C, ông ta căn bản không có tư cách biết.
Nhưng Hoàng Chiến cũng là tướng cấp cao của quân khu Nước C, cũng có nhà họ Hoàng ở thành phố T làm chỗ dựa… Uy hiếp của anh ta đối với cục trưởng lớn hơn Trần Xuân Độ nhiều.
Ông ta không muốn kẹt ở giữa khó xử, trải qua do dự, cuối cùng lựa chọn đứng về phe nhà họ Hoàng.
Cho dù ông ta giúp Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ chỉ sợ cũng không cảm ơn ông ta, mà nhà họ Hoàng, đương nhiên không có khả năng buông tha ông ta!
Cục trưởng cũng ngầm hiểu trong lòng, có thể khiến Hoàng Chiến nhẫn tâm diệt trừ, thân phận lại là cơ mật của Nước C, sao có thể chính là người đơn giản.
Loại độc dược này, căn bản không thể khiến anh bị thương.
Đúng lúc này, điện thoại bàn đen trên bàn công tác, dồn dập vang lên.
Cục trưởng hết hồn, nhìn về phía máy bàn, vẻ mặt e dè.
Đóng cửa văn phòng rồi, hai tay cục trưởng run rẩy, sờ về phía điện thoại bàn.
Bắt điện thoại, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói ngà ngà say: “Thế nào, anh ta đã chết chưa?"
Cục trưởng run rẩy, cực kỳ tôn kính người kia, dù sao thân phận của anh ta, cục trưởng cũng phải ngước lên nhìn!
"Anh Hoàng…Cái kia, trừ chút việc ngoài ý muốn…" Cục trưởng cẩn thận nói, giọng nói thăm dò.
"Hả?"
Bên kia đầu dây, trong căn phòng tráng lệ, mặt Hoàng Chiến hồng nhuận, nghe lời của cục trưởng xong, sắc mặt bỗng nhiên bị khựng lại.
"Anh ta còn sống, đồ ăn bị bỏ thuốc độc, anh ta không đụng vào.
" Cục trưởng giải thích.
Bên kia đầu dây, Hoàng Chiến nghe xong lời của cục trưởng, ngây ra một lúc, qua một hồi, Hoàng Chiến mới phản ứng lại, lạnh lùng nói: “Anh ta còn rất cảnh giác…"
Mà Hoàng Binh và Hoàng Vinh đối diện Hoàng Chiến, thấy vẻ mặt Hoàng Chiến khó coi, thì hai mặt nhìn nhau, trong lòng dâng lên cảm giác có điềm xấu.
Đây là… Làm sao vậy?
Hoàng Binh lo lắng, còn Hoàng Chiến đang ra lệnh cho cục trưởng bên đầu dây bên kia: “Tôi biết rồi, việc này, chờ tôi tới cục rồi giải quyết, tôi tự mình xử lý.
"
Sau khi Hoàng Chiến nói xong, dừng một chút, nói: “Canh kĩ anh ta, nếu có sai sót gì, tôi sẽ lấy đầu ông để bình ổn cơn giận của nhà họ Hoàng!"
"Vâng!" Cục trưởng nghe ra uy hiếp trong lời nói của Hoàng Chiến, cả người run rẩy, nét mặt cũng nghiêm túc hơn.
"Người tới đây!" Cục trưởng la mấy tiếng, vài viên cảnh sát vọt vào.
"Canh kỹ Trần Xuân Độ, giới nghiêm mức độ cao nhất!" Cục trưởng nói một hơi, còn rất lớn tiếng, làm cho mấy cảnh sát cũng hoảng hồn.
Cục cảnh sát thành phố T, ít khi nào giới nghiêm mức độ cao nhất.
Mà cục trưởng lúc này