Hôm sau.
Yên Kinh, trong đại sảnh của Lê phủ có không ít người đang ngồi, Lê Hồng ngồi ngay ngắn, thần sắc ngưng trọng, giữa mi tâm không tránh khỏi nỗi buồn.
Mà Lê Quán Sâm và người phụ nữ trung niên xinh đẹp ở bên cạnh hai mắt đỏ ửng, cúi đầu nhìn thi thể phủ vải trắng kia, nhãn cầu mắt của bọn họ đều là tơ máu, rõ ràng đã trải qua một trận khóc thương tê tâm liệt phổi.
Lê Thần Vũ ngồi ở bên phải, gương mặt không có chút biểu cảm ẩn trong mái tóc tán loạn, rất khó bắt được biểu cảm gì trên gương mặt của anh ta và đoán ra suy nghĩ trong lòng anh ta.
Lúc này, Lê Hồng chỉ vào thi thể phủ vải trắng kia và nói: “Mọi người, tôi không ngờ, con cháu đời sau xuất sắc nhất của nhà họ Lê, sẽ chết ở thành phố T!”
Lê Hồng trầm giọng mở miệng, nhà họ Lê hiện nay, Lê Thần Yên đã chết, mà Lê Thần Vũ bị mất đi một cánh tay, các chi khác, đều là những phú nhị đại bất tài, cả ngày chỉ biết ăn uống vui chơi, chơi cùng đám con cháu của gia tộc hào môn khác, Lê Hồng căn bản không xem những đứa cháu kiểu này làm con cháu nối dõi.
Cô lớn của Lê Thần Vũ đột nhiên mở miệng: “Nếu đã như này, vậy không bằng để Thần Vũ đến thay thế vị trí của Thần Yên, Thần Yên một ngày không có thì sẽ có người muốn chiếm vị trí của nó.”
“Phải, mới đầu Thần Vũ chịu đả kích, chúng ta để nó tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, anh trai nó mất rồi, theo lý để nó gánh vác trọng trách, lèo lái nhà họ Lê chúng ta tiến về phía trước.” Cô hai của Lê Thần Vũ phụ họa, rất nhanh liền nhận được không ít lời ủng hộ.
Lê Thần Vũ từ từ ngoảnh đầu, liếc nhìn cô lớn cô hai, còn cả các cô các dì kia, cười lạnh một tiếng, nụ cười rất lạnh.
Anh ta lúc này xem như hoàn toàn nhìn thấu bộ mặt thật của những người này rồi, sau khi anh ta đứt một cánh tay, các người cô người dì này lập tức như đổ theo chiều gió chạy đến bên Lê Thần Yên, không biết đã châm chọc Lê Thần Vũ phế vật như nào...!Mà bây giờ Lê Thần Yên chết rồi, bọn họ lại đánh cược lên người anh ta.
Lúc đầu, cũng là ở cùng trong đại sảnh này, chính những người này, bảy mồm tám miệng đưa ra đề nghị đem tất cả tài sản dưới tên Lê Thần Vũ chuyển sang tên của Lê Thần Yên, vì Lê Thần Vũ thất thế, muốn lấy lòng Lê Thần Yên.
Mà bây giờ, phong thủy luân chuyển, tất cả đều thay đổi rồi.
Gương mặt của Lê Thần Vũ ẩn dưới mái tóc tán loạn, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười, đó là sự châm chọc trào phúng!
“Dựa vào đâu, đều là người của nhà họ Lê, con trai của tôi Lê Thiệu cũng có thể đứng ra, trở thành trụ cột của nhà họ Lê!”
“Đúng thế, con trai của tôi cũng rất ưu tú!”
Rất nhanh, một số chi hệ khác không chịu yếu thế, lũ lượt mở miệng, muốn tranh giành những thứ còn lại sau khi Lê Thần Yên chết.
Lê Quán Sâm ngồi ở trên ghế, nhìn về phía những kẻ tham lam đó, tức đến mức bóp chặt tay vịn của chiếc ghế, hai mắt tràn ngập vô số tơ máu!
Ông ta không ngờ, những người này tàn nhẫn, vô tình như vậy! “Được rồi.”
Khi bầu không khí trong đại sảnh xộc lên mùi thuốc súng, Lê Hồng mở miệng, lập tức khiến những người đó ngoan ngoãn im miệng, yên tĩnh trở lại.
Lê Hồng thở dài một tiếng, từ từ đứng dậy, đi đến bên cạnh thi thể của của Lê Thần Yên, vạch tấm vải trắng ra, nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng bệch của Lê Thần Yên, sau đó đập lại tấm vải, chắp tay nói: “Hậu sự của Thần Yên, tôi tự mình lo liệu...!Lần này, mặt mũi của nhà họ Lê đều mất hết rồi!”
Trong đại sảnh yên tĩnh như tờ, cả mấy người cô người dì của Lê Thần Vũ cũng lập tức yên lặng, trên mặt nóng rát.
Phải, thiên chi kiêu tử của nhà họ Lê ở Yên Kinh, được vô số kỳ tài xem trọng, tiềm lực vô hạn, đã triển lộ phong mang, thậm chí khiến rất nhiều lão quái vật cũng bắt đầu lo lắng sau này liệu có bị Lê Thần Yên thay thế hay không.
Tương lai của Lê Thần Yên vô cùng sáng sủa, nhưng anh ta lại chết ở thành phố T, chết không rõ ràng.
“Một tên hung thủ tắm máu cả khách sạn...!Đặc công hàng đầu bên cạnh Lê Thần Yên, tất cả chết hết, không thể bảo vệ được Thần Yên...” Lê Hồng từ từ mở miệng, khiến sắc mặt của vô số người của các chi hệ khác lập tức trở nên khó coi, rơi vào trầm mặc.
Bọn họ ai cũng không muốn để con nối dõi của mình sau khi thể hiện tài năng, bị Lê Hồng phái đến bên thành phố T...!Bên đó rõ ràng có một vị cao thủ siêu cấp! Con nối dõi của mình đến thì sẽ đi vào chỗ chết!
“Thông tin của vị sát thủ này rất ít...!nhưng mối thù của nhà họ Lê, không thể không báo.” Lê Hồng còn chưa nói xong, sắc mặt của Lê Thần Vũ liền đanh lại.
“Nhĩ Đông Trần...” Trong đầu của Lê Thần Vũ bỗng xuất hiện một bóng người, đó là Trần Xuân Độ!
Lê Thần Vũ lẩm bẩm với chính mình, Lê Hồng ở một bên thính giác rất nhạy, sau khi nghe thấy lời lẩm bẩm của Lê Thần Vũ, ánh mắt lóe lên, bỗng nhiên hỏi: “Thần Vũ, cháu có manh mối sao?”
Lê Thần Vũ im miệng, thần sắc bình tĩnh nhàn nhạt đáp: “Không có.”
Lê Hồng gật đầu, đôi mắt thâm sâu nhìn sang Lê Thần Vũ, nói: “Thần Vũ, thật ra trong lòng ông luôn có một người được chọn, cháu biết là ai không?”
Lê Thần Vũ từ từ ngẩng đầu, nhìn sang gương mặt già nua đầy nếp nhăn của Lê Hồng, Lê Hồng từ từ nói: “Cháu chỉ là đứt một tay, không có mất mạng, đủ chứng minh ở phương diện này cháu mạnh hơn anh trai của cháu...”
Giọng nói của Lê Thần Vũ khàn khàn, gương mặt dữ dằn đáng sợ: “Nhưng cháu đã là một người tàn phế.”
“Thân không tàn, tim không tàn, tính là tàn phế sao?” Khóe miệng của Lê Hồng nhếch lên: “Thân không tàn, tim tàn, tính là một người hoàn chỉnh sao?”
Thần sắc của Lê Thần