Trong sảnh của Lê thị, trong tầng văn phòng, một bóng người xinh đẹp, đi trên đôi giày cao gót tinh xảo, vội vàng đi trên hành lang, suốt ruột như lửa đốt, khuôn mặt xinh đẹp của cô trắng bệch, tràn đầy sự lo lắng.
Lâm Trinh Tuyết đi theo sau, vẻ mặt của cô ta cũng vô cùng nghiêm trọng… bởi vì lần này, vị khách không mời mà đến này không phải người tầm thường!
Sau khi Lê Kim Huyên và Lâm Trinh Tuyết đi vào thang máy, Lê Kim Huyên đứng trong thang máy, ánh mắt lo lắng nhìn những con số đang giảm dần trên màn hình, trong lòng như kiến bò trên nồi nóng, vô cùng lo lắng.
Đến tận khi cửa thang máy từ từ mở ra, Lê Kim Huyên vội vàng lao ra khỏi thang máy, cau mày lại.
Mà Lâm Trinh Tuyết theo bản năng che miệng và mũi lại.
Một lớp bụi mù mịt, dày đặc xông về phía bọn họ, trong nháy mắt đã bao trùm lấy bọn họ.
“Lê tổng đến rồi.”
Cũng không biết ai hét lên một tiếng, lập tức, tất cả nhân viên của Lê thị đều tập trung lại, khuyên bảo: “Lê tổng, nhất định không được đi vào.”
“Lê tổng, lúc nãy hai người bên trong đánh nhau rất dữ dội, bây giờ sếp đi vào, rất có khả năng sẽ bị thương!”
Những giọng nói nối tiếp nhau vang lên, mà trái tim của Lê Kim Huyên lại dâng lên đến cổ họng.
Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm vào bóng hình trong đám bụi mù kia, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lộ ra sự lo lắng vô cùng.
Chút tình cảm mà cô dành cho Trần Xuân Độ trước đây đột nhiên biến mất… thậm chỉ ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện ra, cô vô cùng lo lắng cho Trần Xuân Độ!
Trần Xuân Độ không phải là một người giỏi đánh nhau, mà người đến gây sự chắc chắn là thân thể cường tráng… Trần Xuân Độ đánh nhau với người kia, chắc chắn không có kế hay, rơi vào thế hạ phong!
Trong lòng Lê Kim Huyên vô cùng lo lắng… Trần Xuân Độ, anh nhất định không được xảy ra chuyện gì!
“Tôi đã nói rồi, để anh ta đi giải quyết chuyện này, chính là hi sinh bản thân để nuôi hổ!” Lê Kim Huyên nói với Lâm Trinh Tuyết ở bên cạnh.
Lâm Trinh Tuyết ở bên cạnh Lê Kim Huyên trầm mặc không nói gì… đôi mắt xinh đẹp của cô ta nhìn về phía Trần Xuân Độ trong lớp bụi mù mịt, có lúc lộ ra sự lo lắng, có lúc lại lộ ra sự ngưỡng mộ…cô ta rất ngưỡng mộ, Trần Xuân Độ bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng trên người lại có một ma lực đặc biệt, cho dù nữ thần cực phẩm như Lê Kim Huyên cũng không thể nào chống cự được!
Đột nhiên, trong đám người kêu lên, hai bóng người từ bên trong lớp bụi mù mịt đi ra, bóng người ngày càng rõ!
Lê Kim Huyên không thể khống chế được nữa, sải bước, đi trên đôi giày cao gót vội vàng lao về phía đám bụi mù mịt!
Hệ thống thông gió của tòa nhà Lê thị gia tăng lực hút, bụi dần dần tản ra, khuôn mặt của Trần Xuân Độ và trưởng lão nhà họ Vương ngày càng trở nên rõ ràng!
“Tổng giám đốc Lê, chậm một chút, cẩn thận không bị ngã!” Lâm Trinh Tuyết đi theo sau, nhẹ giọng nhắc nhở.
Nhưng lời nhắc nhở của Lâm Trinh Tuyết đã quá muộn rồi, Lê Kim Huyên đi một đôi giày cao gót, không thể chạy nhanh được, nhưng Lê Kim Huyên vẫn khăng khăng liều mạng chạy đến, chưa chạy được bao nhiêu, cơ thể Lê Kim Huyên đã không đứng vững, ngã về phía trước!
Mọi người đều hô lên, khuôn mặt Lê Kim Huyên đột nhiên trắng bệch, đôi mắt xinh đẹp lóe lên một tia hoảng loạn!
Cũng đúng lúc này, đột nhiên, một bàn tay to, ấm áp ôm lấy cơ thể mảnh mai của Lê Kim Huyên, đỡ lấy Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên quay đầu lại, nhìn thấy Trần Xuân Độ, khuôn mặt lóe lên một tia vui mừng.
Trần Xuân Độ bình an vô sự, không có chuyện gì xảy ra, an toàn xuất hiện trước mặt cô.
Lâm Trinh Tuyết và mọi người đều không nhìn rõ tại sao Trần Xuân Độ lại đột nhiên xuất hiện phía sau Lê Kim Huyên, mọi người chỉ thấy một bóng hình lóe qua, sau đó Trần Xuân Độ đã đỡ lấy Lê Kim Huyên.
Nhưng Lâm Trinh Tuyết và mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Lê Kim Huyên là hoa khôi của công ty… nếu như Lê Kim Huyên có bất trắc gì, phá hủy cái dung mạo này… không biết bao nhiêu nhân viên nam phải phát điên!
“Kim Huyên, em không sao chứ?” Trần Xuân Độ hỏi.
“Tôi không sao.” Lê Kim Huyên lắc đầu, trong lòng bất an, trái tim đập nhanh mới dần dần bình ổn lại.
“Không sao là tốt rồi.” Trần Xuân Độ gật đầu, đột nhiên, khuôn mặt của Lê Kim Huyên cứng đờ…cô cảm nhận được một sự kỳ lạ đến từ ngọn núi cao chót vót.
Lê Kim Huyên cúi đầu, liếc nhìn bộ ngực trắng ngần, đầy đặn… đôi mắt đột nhiên đôi mắt ngưng tụ lại!
Giây tiếp theo, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên phủ một lớp băng giá… vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt xinh đẹp lóe lên sự không tốt.
Bởi vì, mặc dù Trần Xuân Độ đã đỡ cô… nhưng vị trí mà đôi tay kia đặt lên…quá tế nhị, đỉnh núi cao chót vót kia đang run rẩy, tạo thành một cảnh tượng vô cùng mê người.
Không chỉ có như vậy, lúc nãy Lê Kim Huyên không để ý đến hai tay của Trần Xuân Độ… vẫn đang di chuyển một cách ác ý!
Lòng biết ơn của Lê Kim Huyên với Trần Xuân Độ lập tức biến mất, ánh mắt cô không hề di chuyển, nhìn chằm chằm vào tay cả Trần Xuân Độ, khuôn mặt vô cùng khó coi và lạnh lùng.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, Lâm Trinh Tuyết ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt ngớ ra một lúc, sau đó một vệt đỏ dần dần lan ra, đỏ bừng như lửa đốt.
Cảnh tượng này, thực sự là không thể miêu tả được… Lâm Trinh Tuyết quay người đi, khuôn mặt đỏ ửng nhanh chóng rời đi.
Mà những nhân viên của Lê thị đang đứng nhìn kia, sau khi cảm nhận được sự bất thường của Lâm Trinh Tuyết, cũng lần lượt nhìn theo ánh mắt lúc nãy của Lâm Trinh Tuyết, cũng nhìn thấy nơi mà tay của Trần Xuân Độ không nên đặt.
Giây tiếp theo… rất nhiều nhân viên nam thở gấp, hai mắt đỏ ngầu, giống như những con sư tử sắp nổi giận!
Rất nhiều nhân viên nữ che mắt mình lại, cảnh tượng này…không thể nhìn!
Đột nhiên, vẻ mặt của Trần Xuân Độ thay đổi, những nhân viên nam đang nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ với ánh mắt vô cùng tức giận, giống như muốn lột da Trần Xuân Độ ra!
Trên trán Trần Xuân Độ đổ mồ hôi lạnh, nữ thần Lê Kim Huyên trong lòng của những nhân viên nam này, động tác lúc nãy của anh chẳng khác gì đã làm ô uế một cách trần trụi!
Những nhân viên nam này không tức giận không căm hận mới là lạ!
Mẹ nó…trong lòng Trần Xuân Độ thầm mắng, bực bội muốn chết, Lê Kim Huyên là người phụ nữ của anh, nếu như phải tức giận cũng là Lê Kim Huyên tức giận, liên quan gì đến những người này… bọn họ có tức giận đến đâu cũng không có ngày đó!
“Còn chưa sờ đủ?” Khuôn mặt của Lê Kim Huyên đột nhiên trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng nói.
Trần Xuân Độ vội vàng bỏ tay ra, nhìn Lê Kim Huyên, nở nụ cười lấy lòng nói: “Tay hư…tay hư…”
Lê Kim Huyên lạnh lùng liếc nhìn, sao cô có thể tin được những lời nói bậy của Trần Xuân Độ chứ, cho dù tay bị nhầm…đặt ở đâu không đặt, lại đặt đúng chỗ đó?
Lê Kim Huyên quay đầu lại, sau khi liếc nhìn, ánh mắt rơi trên người trưởng lão nhà họ Vương, đôi mắt xinh đẹp đột nhiên co rút lại!
Khuôn mặt của Lê Kim Huyên lại hiện lên sự kinh ngạc, cô hoàn toàn không ngờ đến là cái kết quả này!
Chiếc áo choàng đắt tiền của trưởng lão nhà họ Vương bây giờ đã rách nát, vết máu loang lổ…trên râu vẫn còn