Đối mặt với sự phân biệt đối xử của Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ cười nhạt, không hề so đo tính toán.
Cô không biết rõ kỹ năng lái xe của Trần Xuân Độ, nhưng Tô Loan Loan đương nhiên sẽ chẳng nghi ngờ gì bản lĩnh của anh.
Lúc này cô ta phải thừa nhận rằng trước đây mình đã đánh giá thấp Trần Xuân Độ Xuân Độ.
Một người đàn ông có thể ẩn giấu bên cạnh Lê Kim Huyên lâu như vậy, ngay cả mình và Irene đều lật nhào, thì làm sao kỹ năng lái xe lại kém cho được?
Tô Loan Loan chắc rằng Lê Kim Huyên hoàn toàn không hiểu anh, nên mới nói ra những điều như vậy.
Tô Loan Loan liếc mắt nhìn, điều khiến cô ta luôn cảm thấy kỳ lạ là Trần Xuân Độ hoàn toàn không phản bác lại những chuyện này.
Làm sao cô ta có thể biết được...!trong mắt Trần Xuân Độ, chẳng qua chỉ là kỹ năng lái xe mà thôi...!giỏi hay tệ không hề quan trọng, anh cũng chẳng quan tâm đến.
Nếu thực sự muốn nói về kỹ năng lái xe, e rằng chỉ có chàng trai trẻ tuổi kia mới biết được Trần Xuân Độ thực sự tài giỏi như thế nào.
Chiếc Maybach lao vun vút ầm ầm trên đường, trong nháy mắt đã tới gần ngã tư!
Đôi mắt của người cảnh sát giao thông đột nhiên nheo lại, một giây trước luồng ánh sáng đenđó vẫn còn ở phía xa xa kia...!một giây sau đã xuất hiện trước mặt anh ta với tốc độ không thể tưởng tượng được!
Chạy quá tốc độ! Đây chắc chắn là chạy quá tốc độ!
Đầu óc của anh cảnh sát giao thông trống rỗng, đợi khi phản ứng lại thì trong đầu chỉ bật ra từ vượt quá tốc độ!
Vẻ mặt của anh ta ngay lập tức thay đổi đáng kể, trở nên cực kỳ nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào chiếc Maybach...!thậm chí còn quên cả thổi còi!
Mà sau khi anh ta thổi còi, một tiếng gầm chói tai vang lên bên tai, và sau đó một cơn gió dữ dội rít lên thổi bay chiếc mũ cảnh sát của anh ta!
“Vút!”
Chiếc Maybach gầm rú đi qua và khi tiếng còi của anh ta vang lên, nó đã bị át bởi tiếng gầm của chiếc xe đang dần khuất bóng!
Cảnh sát giao thông quay lại, nhìn chiếc Maybach đang đi về phía xa mà chết lặng!
Đó là một con đường đầy những chiếc xe hơi...!Maybach vẫn có thể chạy qua với tốc độ kinh hoàng!
Chỉ mười lăm phút sau, sân bay Hồng Kiều.
Trong màn đêm đen kịt, đèn đường hai bên soi sáng chói mắt, nhìn từ xa giống như có vô số viên pha lê vàng hai bên đường đang chiếu sáng.
Mà lúc này, một chiếc Maybach lao vun vút từ từ giảm tốc độ, cuối cùng dừng ở trước lối vào sân bay.
Cánh cửa mở ra, Trần Xuân Độ bước tới cốp xe, lần lượt đưa từng chiếc vali xuống.
Còn Lê Kim Huyên đi thẳng vào trong sân bay, Tô Loan Loan theo sát phía sau, đưa mắt nhìn xung quanh, dò la tất cả các điểm có thể bị tấn công.
Ngay từ khi bước xuống xe, Lê Kim Huyên đã rơi vào tình thế có thể gặp phải nguy hiểm bất cứ lúc nào, sát thủ có khả năng sắp đặt mai phục ở bất cứ nơi nào trên dọc đường.
Còn Trần Xuân Độ liếc nhìn bóng lưng của Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan, đột nhiên không nói nên lời...!Anh luôn là người làm việc nặng nhọc, anh bảo Thanh Niên tìm ra được Tô Loan Loan, mặc dù cô ta đã trải qua quá trình huấn luyện cực kỳ gian khó nhưng dường như không muốn chịu khổ.
Trần Xuân Độ thở dài, lắc đầu, thôi bỏ đi...!Ai bảo Lê Kim Huyên là người phụ nữ của mình cơ chứ...
Anh xách theo bốn năm chiếc vali và vội vã đi theo...
…………
Hai giờ đồng hồ sau, Yên Kinh đã về khuya.
Một vài bóng người bước ra khỏi sân bay, một thành phố phồn hoa hiện ra trước mắt.
Sự thịnh vượng của nơi đây không thua kém gì thành phố T, thậm chí vì một số yếu tố lịch sử, nên nó còn thịnh vượng hơn thành phố T ra đời sau này.
Khác với bốn gia tộc lớn ở thành phố T, ở Yên Kinh có rất nhiều gia tộc và nhân vật máu mặt, chẳng hạn như nhà họ Lê đều có nguồn gốc từ đây.
Không chỉ vậy, các gia tộc lớn ở những khu vực khác của nước C cũng khao khát được định cư ở Yên Kinh...!Nơi đây đều là mục tiêu của các gia tộc đó.
Nhưng từ bao đời nay, rất ít gia tộc có thể làm được, muốn vào được Yên Kinh khó như lên trời.
Những gia tộc có thể đủ tiêu chuẩn để đóng quân ở Yên Kinh đều có lai lịch không tầm thường...!Từng có một câu nói rằng gia tộc nhỏ cực kì bình thường của nơi đây cũng có thể đè bẹp hầu hết các gia tộc ở những khu vực khác của nước C!
Và nổi tiếng nhất là những nhân vật hàng đầu của nước C, tất cả đều sống ở Yên Kinh...!đặc biệt là nhân vật được vô số người ngưỡng mộ kia.
“Lại đến đây rồi.” Khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên một đường vòng cung.
Mặc dù giọng điệu và vẻ mặt của Trần Xuân Độ đều thoải mái, nhưng Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan khó có thể nhìn thấu được ánh mắt của anh, làm sao họ có thể biết được sâu thẳm trong đó, lúc này có một cảm giác phức tạp và thâm thúy, run rẩy dồn nén ấp ủ...
Mà Lê Kim Huyên đứng ở đằng kia, cô liếc nhìn Trần Xuân Độ, người tinh tế nhạy cảm như cô lập tức nhận ra sự kỳ lạ trong lời nói của anh.
“Trước đây anh đã từng đến đây à?” Lê Kim Huyên nói, cô nhớ anh là người thành phố T.
Tô Loan Loan ở bên cạnh quay đầu liếc nhìn, ánh mắt chợt lóe sáng lên, nhạy cảm nhận ra điều gì đó.
Có lẽ nào Trần Xuân Độ đã từng đến Yên Kinh...!Vậy lúc đó đã xảy ra chuyện gì?
Tô Loan Loan biết rõ lai lịch của Trần Xuân Độ không hề tầm thường, theo suy nghĩ của cô ta, lúc đó anh đi đến Yên Đô chắc chắc không chỉ là chuyến du lịch bình thường mà là có mục đích nào khác.
Hoặc là có thể lần mò từ phương diện này, để có chút manh mối về thân phận của anh.
Tô Loan Loan thầm nghĩ trong đầu.
Nhưng mà trong mắt Trần Xuân Độ lóe lên một tia khó lường, sau đó nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, cười rạng rỡ nói: “Chỉ là trùng hợp lúc trước anh từng tới đây...!Lúc đó chẳng phải là đi làm thuê khắp nơi sao...”
Trần Xuân Độ nói vu vơ mấy câu khiến Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, ngay cả người không biết chuyện gì như cô cũng sẽ không tin lời nói linh tinh của anh!
Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ, trong ánh mắt lóe lên ẩn ý phức tạp...!Cô ta không biết lai lịch của Trần Xuân Độ, nhưng anh giấu diếm quá giỏi, khiến cô ta càng thêm tò mò.
Rốt cuộc