“Chát!”
Vẻ mặt Trương Khiếu Thiên thay đổi, khi anh ta phản ứng lại chuẩn bị tránh đi thì đã muộn!
Một cái tát vang dội vọng khắp văn phòng, hư không khẽ rung lên.
Cái tát đó để lại dấu tay đỏ tươi trên mặt Trương Khiếu Thiên!
Trương Khiếu Thiên sững sờ! Từ khi anh ta nhận chức Tổng giám đốc chi nhánh Yên Kinh, gần như không có ai dám lớn tiếng với anh ta, thậm chí còn không dám ra tay!
Trong khoảng thời gian này, Trương Khiếu Thiên tham gia rất nhiều yến tiệc, vô số khách khứa, những người biết thân phận Trương Khiếu Thiên đều đối xử với anh ta rất khách sáo, mặt mày tươi tắn.
Không ai dám khiêu khích đại thần Trương Khiếu Thiên, dù sao phía sau anh ta là tập đoàn Lê thị!
Thực lực mạnh mẽ của nhà họ Lê đương nhiên khiến không ít khách mời không muốn trêu chọc! Không chỉ vậy, một số khách mời còn nghe nói tập đoàn Lê thị do nhà họ Lê ở thành phố T điều khiển, mà nhà họ Lê ở thành phố T và nhà họ Lê ở Yên Kinh lại có quan hệ không thể giải thích được.
Có rất nhiều ý kiến khách nhau về mối quan hệ giữa nhà họ Lê ở thành phố T và nhà họ Lê ở Yên Kinh, không ai nói rõ được.
Họ kiêng kỵ lai lịch bí ẩn đằng sau Trương Khiếu Thiên, người có thể tiếp xúc với Trương Khiếu Thiên đều không phải người đơn giản… Họ tò mò người đứng sau Trương Khiếu Thiên nên lần lượt kết bạn cùng anh ta, thậm chí còn ném ra cành ô liu.
Mà Trương Khiếu Thiên được mọi người nịnh hót thì sung sướng muốn lên tiên, bất giác ngày càng thăng hoa.
Trương Khiếu Thiên chạm vào dấu tay đỏ ửng trên má.
Lực của phát tát này quá mạnh khiến cho mặt anh ta nóng rát, vẻ mặt anh ta chợt lạnh đi.
Mà lúc này Lê Kim Huyên cũng sững sờ, cô vô thức nhìn theo cái tát này, thấy Trần Xuân Độ đang từ từ rút tay về với vẻ mặt bình tĩnh.
“Anh dám!” Trương Khiếu Thiên che một bên mặt ửng đỏ, vẻ mặt bỗng chốc trầm xuống, toát ra sát khí kinh ngạc, tức giận quát lên.
Trương Khiếu Thiên không thể chấp nhận được, cái tát vừa rồi không phải do Lê Kim Huyên đánh thì cũng thôi… Anh ta không thể chấp nhận được mình lại bị kẻ lang thang này đánh!
Trương Khiếu Thiên đột nhiên đứng lên, thư ký phía sau cũng đẩy gọng kính, phía sau gọng kính vàng là một đôi mắt vừa lướt qua nụ cười đắc ý và u ám.
Lê Kim Huyên quay đầu nhìn Trần Xuân Độ… Trong lòng phức tạp, cách làm của anh khiến cô vô thức muốn mắng… Nhưng lúc này Trần Xuân Độ đột nhiên lên tiếng: ‘Đây là kết cục của việc quấy rối Tổng giám đốc Lê.
”
Trương Khiếu Thiên nhìn lướt qua cơ thể Lê Kim Huyên, nghe câu này của Trần Xuân Độ vẻ mặt đột nhiên khựng lại, giọng điệu ngông cuồng: “Ra mặt thay cô ta? Tôi nói sai sao? Anh là cái gì mà dám đánh tôi?”
Trương Khiếu Thiên sắc bén nói: “Có tin một cuộc điện thoại của tôi có thể khiến các người đều không sống nổi mà ra khỏi cửa không?”
Lê Kim Huyên cau mày, cô nhìn Trương Khiếu Thiên, lạnh lùng lên tiếng: “Anh có thể thử xem!”
“Các người biết tôi là ai không? Các người biết các người xông vào nơi này là đâu không? Đây là chi nhánh của tập đoàn Lê thị… Dám đánh tôi! Hôm nay tôi có thể khiến các người chìm dưới sông!”
Khoé miệng Trương Khiếu Thiên cong lên lạnh lùng mà đầy mỉa mai, anh ta nói với thư ký phía sau: “Cho họ biết hậu quả của việc xông vào Lê thị của tôi!”
Thư ký gật đầu, nhưng anh ta vừa đưa tay tới điện thoại cố định trên bàn thì lúc này một tia sáng lạnh vụt qua, mắt thư ký chợt co lại, rút tay về.
Vẻ mặt thư ký nghiêm nghị, mọi người chỉ thấy Tô Loan Loan đứng tại chỗ khoanh tay trước ngực, ánh sáng cực kỳ lạnh đó cắt đứt điện thoại cố định!
Da đầu thư ký tê rần… Chỉ cần ánh sáng lạnh lẽo đó chếch sang một chút là ngón tay anh ta sẽ bị cắt làm đôi!
Sắc mặt vốn đang u ám của thư ký chợt trở nên tái nhợt, mà Trần Xuân Độ bên cạnh Lê Kim Huyên bên cũng hơi nghiêng người, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Trương Khiếu Thiên!
Đến khi Trương Khiếu Thiên phản ứng lại thì Trần Xuân Độ đã túm lấy cổ áo anh ta, nâng anh ta lên cao!
Trương Khiếu Thiên ra sức giãy giũa nhưng sức mạnh của Trần Xuân Độ thật kinh người, Trương Khiếu Thiên là người trưởng thành nhưng Trần Xuân Độ lại có thể dễ dàng nhấc anh ta lên như diều hâu bắt gà!
Lê Kim Huyên ngây người, đây là lần đầu tiên cô thấy Trần Xuân Độ ra tay, đôi mắt đẹp khẽ co lại… Cô không ngờ Trần Xuân Độ lại khoẻ thế!
“Thằng lang thang, con quỷ nghèo! Thả tao ra!” Vẻ mặt Trương Khiếu Thiên vặn vẹo khó coi, anh ta vừa giãy giụa vừa gào thét.
Trần Xuân Độ bình tĩnh nhìn Trương Khiếu Thiên với vẻ mặt thờ ơ, đột nhiên anh cong môi nói: “Được, tôi thả.
”
Nói xong Trần Xuân Độ đột nhiên ném Trương Khiếu Thiên về phía bàn làm việc bằng gỗ gụ phía sau!
“Rầm!”
Bàn làm việc gỗ gụ rắn chắc đó bị Trương Khiếu Thiên đập vào, kêu “ầm” một tiếng, sau đó gãy ra!
Bàn làm việc trị giá hàng vài trăm triệu dễ dàng bị phá hỏng… Còn Trương Khiếu Thiên bị đập lưng vào bàn gỗ, mồ hôi lạnh tuôn ra ròng ròng!
Sau khi nới lỏng cổ áo, Trần Xuân Độ đút tay vào túi quần, lấy ra một điếu thuốc.
Anh rít một hơi rồi phả khói thuốc về phía Trương Khiếu Thiên, Trương Khiếu Thiên chật vật bò lên trong làn khói, nhìn Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ, hai tay nắm chặt!
Mà Lê Kim Huyên ở cạnh Trần Xuân Độ nhìn thấy bàn làm việc dễ dàng bị gãy đôi… lòng cô chợt run lên.
Lúc này cô tràn đầy nghi ngờ với Trần Xuân Độ… Một người phải khoẻ thế nào mới có thể ném một người bị thương mạnh như thế!
Mà Lê Kim Huyên không biết rằng không chỉ đơn giản như những gì cô thấy ở ngoài!
Tô Loan Loan ở bên cạnh Lê Kim Huyên ngỡ ngàng nhìn bàn làm việc, vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp!
Ánh mắt ấy còn hơi kinh ngạc!
Trong số ít người có mặt, chỉ có Tô Loan Loan biết, chuyện vừa rồi… Nếu không phải Tô Loan Loan được huấn luyện chuyên nghiệp thì cũng không nhìn ra!
Trong lòng Tô Loan Loan nổi lên một trận bão táp kinh khủng, không dám tin chuyện vừa xảy ra!
Đánh bò cách núi! Tô Loan Loan thở gấp, hơi thở trở nên rối loạn… Cô ta không dám tin nhìn Trần Xuân Độ và Trương Khiếu Thiên, đó là chiêu “đánh bò cách núi” gần như đã thất truyền!
Tô Loan Loan không ngờ Trần Xuân Độ lại có kỹ thuật này, chỉ người ở cảnh giới cau thâm mới có thể học được chiêu thức khống chế sức mạnh gần như thuộc loại thần thánh!
Sức mạnh của Trần Xuân Độ bùng nổ thông qua Trương Khiếu Thiên, làm gãy đôi bàn làm việc!
Cho dù Tô Loan Loan cũng không làm được, mà lúc này Trần Xuân Độ