Chủ nhân của bóng dáng đó còn có thể là ai nữa?
Lê thị, người từng đến thành phố T, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Cuối cùng, hai anh em Lê thị rơi vào kết cục kẻ chết, kẻ tàn tật.
Trần Xuân Độ nheo mắt, lúc trước vì từ bi mà tha cho hai anh em nhà này, không ngờ hôm nay lại gặp ở đây.
Là trùng hợp sao?
Trần Xuân Độ nhìn theo Lê Thần Vũ, anh ta nhanh chóng biến mất giữa đám đông dưới sự bảo vệ của vài vệ sĩ.
Cách đó không xa, một chiếc Maybach lặng lẽ khởi động, lao vút đi.
Trần Xuân Độ rút ra một điếu thuốc, nhìn theo chiếc xe đang chạy xa dần rồi chậm rãi phả ra một làn khói thuốc, ánh mắt nhìn xa xăm!
Trong xe, Lê Thần Vũ gồi ở ghế sau, vẻ mặt vẫn bình thường, nhưng cánh tay còn lại của anh ta lại run run, không phân biệt được là đau hay là kích động.
Một lúc lâu sau, Lê Thần Vũ mới chậm rãi nói với thư ký bên cạnh: "Điều tra bối cảnh của võ quán đó cho tôi.
"
Nhà họ Lê ở Yên Kinh có thế lực hùng mạnh, mà Lê Thần Vũ lại là trụ cột tương lai của nhà họ Lê, người được Lê Hồng coi trọng như anh ta là một kẻ có tiềm năng vô hạn.
Trợ lý thư ký mà Lê Hồng cử đi theo anh ta hiển nhiên là nhận được những lợi ích không hề nhỏ, so với lúc trước ở thành phố T càng là cá gặp nước.
Trước đây Lê Thần Vũ muốn huy động một số tiền lớn thì phải có sự đồng ý của gia đình còn hiện tại, thì hoàn toàn không phải lo về những điều đó.
Lê Thần Vũ đã nắm trong tay quyền lợi lớn hơn trước rất nhiều của một số nơi, thậm chí còn biết được rất nhiều điều bí mật của Yên Kinh mà nhiều gia tộc cũng không biết.
Tỷ như vụ khủng bố năm 1998 ở nước C… Tuy nhiên nó đã trở thành một điều cấm kỵ, rất nhiều người mỗi lần nhắc đến vụ đó đều biến sắc!
Ngoài ra còn có rất nhiều vụ bê bối của người nổi tiếng!.
Bí mật của chính phủ nước C… V.
v, trước đây Lê Thần Vũ không đủ tư cách để biết đến những chuyện này, nhưng khi anh ta được coi là người thừa kế của Lê Hồng thì những chuyện này không thể là bí mật đối với anh ta.
Thậm chí không ngoa chút nào khi nói Lê Thần Vũ với nhiều bí mật cốt lõi của gia tộc, đồng nghĩa với việc sớm muộn gì anh ta cũng trở thành người đứng đầu nhà họ Lê.
Không chỉ vậy, rất nhiều người hầu trong dinh thự đã bắt đầu lặng lẽ xưng hô với anh ta là “cậu chủ nhỏ.
”
Chẳng mấy chốc, thông qua thế lực mạnh mẽ của nhà họ Lê, trợ lý nhanh chóng điều tra ra, anh ta đặt điện thoại xuống cung kính nói với Lê Thần Vũ: "Cậu chủ, tra được rồi, chủ quán của võ quán đó cũng có chút bối cảnh, rất thân với một một vị trong cục cảnh sát, còn quen biết với không ít kẻ của thế giới ngầm, có thể nói, anh ta qua lại với cả hai giới hắc bạch, ở Yên Kinh, chỉ cần là kẻ trong hai giới này thì không ai là không biết đến anh ta.
Lê Thần Vũ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, anh ta mỉm cười nói thầm: "Thật thú vị… với lai lịch này mà vẫn có đội phá dỡ dám nhận vụ phá bỏ này… Bọn họ đúng là to gan thật.
”
Lê Thần Vũ chậm rãi nói còn thư ký thì nhíu mày, lấy làm khó hiểu: "Cậu Lê muốn điều tra kẻ chống lưng cho đội phá dỡ à?”
"Không cần điều tra, tôi đã biết kẻ đó là ai rồi.
" Lê Thần Vũ cười khẩy, mắt lộ rõ sự khôn ngoan và thâm hiểm.
Thư ký giật mình nhìn Lê Thần Vũ, ánh mắt gập tràn sự khâm phục.
"Cậu Lê đúng là cậu Lê, nhìn sơ qua cũng có thể thấy được lai lịch của đội phá dỡ.
” Thư ký ở bên khen ngợi.
"Chuyện này thường ấy mà, chút tiểu xảo thôi.
" Lê Thần Vũ thản nhiên nói, chuyện này đối với anh ta chẳng có gì lớn lao, chỉ là một thao tác hết sức bình thường mà thôi.
Anh ta chỉ là suy nghĩ cẩn thận một chút, nhớ lại cú điện thoại trên đài lúc nãy của Trần Xuân Độ.
"Cậu Lê, chúng ta đi đâu?"
"Uhm… Đi dạo một vòng đi.
" Lê Thần Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói.
Ánh mắt của anh ta vô cùng thâm thuý, nội tâm đã tĩnh lặng bấy lâu của anh ta giờ đây lại nổi sóng!
Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thầm có một loại dự cảm, chuyện Trần Xuân Độ đến Yên Kinh, như đang báo trước một điều gì đó!
Có lẽ, sẽ có một cơn bão quét qua Yên Kinh!
***
Trước cửa võ quán, một chiếc máy đào chạy xuống khỏi chiếc xe, còn võ quán thì dần dần biến thành phế tích.
Đám người trước võ quán cũng dần tản đi, tiếng xì xầm, bàn tán cũng nhỏ dần.
Tiếng xấu của võ quán này đã truyền khắp các vùng lân cận nhưng do chủ quán quá mạnh lại còn có kẻ chống lưng nên không ai dám chọc vào anh ta, chính vì vậy mới để anh ta làm xằng làm bậy, hung dữ, càn rỡ lâu như vậy.
Ai mà ngờ, bỗng từ đâu nhảy ra một người đàn ông trông không có gì nổi bật mà lại đánh cho tên chủ quán một trận tơi bời.
Một tay đấm từ trước đến nay luôn cường hãn, mạnh mẽ lại bị đánh cho không cách nào trả đòn bởi một người đàn ông như vậy.
Một số nhân chứng còn nhớ rõ rằng tên chủ quán ngày thường kiêu ngạo bá đạo ấy đã mất sạch khí thế trước người đàn ông trông bình thường đến không thể bình thường hơn này.
Không ai quan tâm chủ quán còn sống hay đã chết, tất cả mọi người đều cảm thấy một tên ác nhân làm nhiều chuyện độc ác như anh ta chết đi càng tốt.
Còn Trần Xuân Độ được nhiều người kháo nhau, khen ngợi thì giờ phút này đang ngồi xổm ở một góc, hút thuốc, không giữ hình tượng chút nào.
Dáng vẻ của anh chẳng có chút phong thái nào của kẻ chiến thắng, ngược lại giống mấy tên du côn hơn, ai không biết còn tưởng anh ta là một tên lưu manh đầu đường xó chợ.
Đúng lúc này, một bóng dáng xinh đẹp chống đỡ một người đàn ông gầy gò, chậm rãi đến gần Trần Xuân Độ.
"Cậu trai trẻ… Lần này cảm ơn cậu.
" Người đàn ông gầy kia hiển nhiên đã tỉnh, ngẩng đầu lên, yếu ớt nhìn Trần Xuân Độ.
"Chuyện nhỏ ấy mà.
" Trần Xuân Độ cười cười như thể không để ý đến chuyện này.
Nhưng người đàn ông kia vẫn cố chấp lắc đầu: "Nếu không có cậu thì chắc cái mạng này cũng chẳng còn với tên chủ quán, em gái của tôi là Tiểu Niệm cũng không thoát khỏi bàn tay cầm thú của tên đó.
"
Bên cạnh là cô nữ sinh trung học đang dìu người đàn ông gầy yếu, vẻ mặt mang theo sự cảm kích nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt tràn ngập kính sợ, vui mừng, ngỡ ngàng cùng sự phức tạp.
Vừa rồi, Trần Xuân Độ đã khiến bọn họ hết hồn, không ra tay thì thôi nhưng vừa ra tay liền giải quyết xong tên chủ quán… Chuyện này đã đủ để chứng minh thân thủ cùng bản lĩnh của Trần Xuân Độ.
"Trừng phạt kẻ ác làm việc thiện là chuyện nên làm, anh bị thương nặng, nguyên khí bị tổn thương quá đỗi, nên điều trị cho tốt.
" Trần Xuân Độ thản nhiên nói.
Người đàn ông nở nụ cười mệt mỏi: "Cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, Tần Huy tôi và em gái là Hải Niệm tất nhiên sẽ không quên ơn cứu mạng của cậu!"
"Nếu có chuyện cần đến tôi, cậu chỉ cần nói một tiếng, tôi nhất định toàn lực hỗ trợ cậu.
" Người đàn ông để lại cho Trần Xuân Độ phương thức liên hệ.
"Anh có thể để lại cách thức liên hệ không?" Nữ sinh trung học cắn cắn đôi môi mọng đỏ, nhìn về phía Trần Xuân Độ, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia mong chờ.
Trần Xuân Độ liếc nhìn cô nữ sinh trung học, đó là một gương mặt vô cùng trong sáng, tóc mái hai bên bị gió nhẹ hất lên, chiếc mũi thon gọn thẳng tắp, đôi mắt đẹp như chứa cả làn thu thuỷ, khiến người ta chỉ liếc nhìn một lần là mê đắm.
Nữ sinh trung học vào lúc này, khi hỏi thông tin liên lạc đã để lộ sự ngượng ngùng, hai má ửng đỏ, càng thêm xinh đẹp vô cùng, khiến người ta không khỏi ngất ngây.
Như hoa như ngọc, phương hoa khuynh thành.
Chẳng trách cô khiến cho chủ quán động tâm tư lệch lạc, ngay cả một người nghị lực mạnh như Trần Xuân Độ mà bắt gặp ánh mắt của cô cũng vô tình lộ ra một ánh