Trong đổ thạch, trên một cái bàn được phủ một tấm vải màu đỏ, có một viên đá màu đen xám được lặng lẽ đặt trên chiếc đĩa.
Vừa nhìn vào viên đá này đã thấy khác lạ so với những viên đá bình thường, không hề hút mắt một chút nào, nhưng những người ngồi trước viên đá này đều là khách quý đến từ khắp nơi của nước C.
Số khách quý này, chọn bừa một người, thân phận cũng đủ chấn động Yên Kinh.
Mà lúc này, từng vị khách quý đều đang yên tĩnh ngồi tại chỗ, ánh mắt lần lượt hướng về viên đá, người thì ánh mắt sáng rực, người thì thì thầm với người bên cạnh, không ai là không thảo luận về viên đá này.
Mà sau khi mấy người Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên đi vào thì lập tức thu hút không ít ánh mắt.
Lê Kim Huyên sợ Trần Xuân Độ lại nói những lời đại nghịch bất đạo gì đó, vội kéo áo Trần Xuân Độ, ra hiệu cho anh đừng lên tiếng.
Sau khi ba người ngồi xuống, ánh mắt Lê Kim Huyên lướt xung quanh một lượt, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần chợt biến sắc, để lộ ra vẻ ngỡ ngàng.
Trong căn phòng bé nhỏ này, chỉ riêng những nhân vật lớn mà Lê Kim Huyên nhận ra đã không dưới ba người! Những nhân vật lớn này, đến cả Lê Kim Huyên cũng không dám tin, thậm chí còn một mực cho rằng bản thân đã xảy ra ảo giác! Lê Kim Huyên không thể nào bình tĩnh tiếp được nữa, đôi mắt đẹp đẽ của cô hiện lên vẻ kinh ngạc, đôi bàn tay ngọc ngà mảnh khảnh đang khẽ run rẩy! Bình thường cô ở thành phố T đã vài năm cũng chưa chắc có thể gặp được một nhân vật lớn, mà giờ đây, chỉ trong một gian phòng nhỏ bé đã gặp được đến ba bốn người! Hơn nữa, còn những người mà Lê Kim Huyên không nhận ra nữa, nhưng trực giác của Lê Kim Huyên nói cho cô, những người này, ai nấy cũng đều bất phàm, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời sao, khiến người khác không thể nhìn thấu.
Sắc mặt bọn họ bình tĩnh, chỉ là loại khí chất lan tỏa ra lúc vô ý khiến Lê Kim Huyên không thể nào bình tĩnh được! Sâu trong ánh mắt Lê Kim Huyên lướt qua vẻ ngỡ ngàng, cô rất ít khi sợ hãi, nhưng trận thế như này hôm nay khiến cô hoàn toàn không thể nào duy trì vẻ bình tĩnh được! Cuối cùng cô cũng nhận ra đại hội đổ thạch lần này khác với trước kia, trước kia dù chỉ là một nhân vật lớn thôi cũng đã rất hiếm có rồi, lần này, trong một căn phòng lại có đến ba bốn nhân vật lớn mà cô nhận ra… Vậy, vậy còn những người không nhận ra thì sao? E là cũng chẳng thấp kém hơn, cũng đều là những người mà Lê Kim Huyên phải nhìn lên! Lê Kim Huyên ngồi xuống vẫn không thể bình tĩnh được, Tô Loan Loan ngồi bên cạnh nhìn Lê Kim Huyên với ánh mắt khó hiểu, cô xuất thân từ đội đặc chiến, chỉ bảo vệ cho nước C, không có mối quan hệ xã giao tốt như Lê Kim Huyên, đương nhiên cũng không nhận ra những nhân vật lớn này.
Cô không hiểu, từ sau khi Lê Kim Huyên bước vào lại kích động quá mức như vậy.
Tính cách Lê Kim Huyên vốn lạnh lùng thờ ơ, nhưng lúc này lại không thể nào áp chế cảm giác kích động trong lòng, không ngừng nhìn về phía những nhân vật lớn, tim đập thình thịch.
Có lẽ là Lê Kim Huyên đã quá kích động rồi, đột nhiên, một nhân vật lớn nhíu mày, như cảm nhận được gì đó, nhìn về phía Lê Kim Huyên.
Sắc mặt Lê Kim Huyên thay đổi, vội cúi đầu xuống, trái tim gần như vọt lên cổ họng.
Cũng chính lúc này, đột nhiên, một bàn tay to lớn đặt lên tay của Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên ngẩng đầu, thấy Trần Xuân Độ đang nhìn cô đầy ẩn ý, sắc mặt bình thản: “Không phải sợ, những nhân vật lớn này cũng là người, hít sâu nào.
”
Trần Xuân Độ thấp giọng nói, khiến Lê Kim Huyên ngơ ra, bất giác cô hít sâu một ơi theo lời Trần Xuân Độ nói.
“Hít…”
Rồi Lê Kim Huyên chậm rãi thở ra, đến lúc cô mở mắt ra một lần nữa, trong lòng đã bình tĩnh hơn nhiều rồi.
Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt hiện lên vẻ cảm kích, trong lòng càng tò mò hơn, thấp giọng hỏi: “Sao anh lại làm được thế?”
Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, nhàn nhạt nói: “Chỉ mấy người của thành phố thôi mà cũng khiến em sợ sao?”
Giọng nói Trần Xuân Độ bình thản, lại khiến Lê Kim Huyên lập tức đỏ ửng mặt, như bị Trần Xuân Độ chê cười vậy, cô hừ một tiếng nói: “Vậy thì cũng tốt hơn loại người không có kiến thức như anh.
”
Trần Xuân Độ đột nhiên bật cười, đến cấp bậc của những người này anh cũng đều nhìn ra được, Lê Kim Huyên còn chê cười anh không có kiến thức? Má ơi là ai không có kiến thức ở đây hả? Trần Xuân Độ lắc đầu, thở dài một hơi, nhìn những vị khách quý kia, lẩm bẩm nói: “Ừm… đến một người cấp quốc gia cũng không có… đại hội đổ thạch này không ổn rồi…”
Lê Kim Huyên ngồi bên cạnh nghe thấy Trần Xuân Độ lẩm bẩm, trong lòng kinh ngạc, không ngờ Trần Xuân Độ chỉ cần lướt qua đã nhìn thấu những khách quý có mặt ở hiện trường, sao có thể chứ! Gần như chỉ trong giây lát, Lê Kim Huyên nói với bản thân mình, chắc chắn Trần Xuân Độ chỉ đang chém gió lừa cô thôi, số khách quý này, đến cả cô cũng không biết được mấy người, sao Trần Xuân Độ có thể vừa nhìn đã thấy được cấp bậc chứ?! Dù thế nào Lê Kim Huyên cũng không tin, điều khiến cô càng cảm thấy khó mà tin được là, giọng điệu của Trần Xuân Độ vô cùng thành thục, như là trước kia đã từng tham gia đại hội đổ thạch nước J vậy, còn đánh giá đại họi này không ổn nữa… Chẳng lẽ trước kia còn từng xuất hiện nhân vật cấp quốc gia sao?! Lê Kim Huyên sao có thể tin tưởng, đại hội đổ thạch bé nhỏ này, sao có thể khiến những người như vậy đến được… Sở dĩ đại hội đổ thạch này đặc biệt, cũng không hoàn toàn là vì đổ thạch, nên mới thu hút vô số nhân vật lớn tới dự như vậy.
Mà Trần Xuân Độ như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Lê Kim Huyên, ngồi một bên nhàn nhạt nói: “Đại hội đổ thạch lần này đương nhiên không thu hút được nhiều người đến vậy đâu… Em nhìn xem, những nhân vật cấp thành phố này, bên cạnh đến một bậc thầy giám định cũng không có, chơi cái này thuần túy chỉ là ném tiền qua cửa sổ thôi… Hoặc là nói ra vẻ ở đây đổ thạch, nhưng thực tế đều có mục đích khác.
”
“Mục đích gì?”
Cho dù Lê Kim Huyên có khinh thường những lời Trần Xuân Độ nói, nhưng vẫn không kìm được mà hỏi.
Trần Xuân Độ khẽ cười: “Điều này phải hỏi người sáng lập của đại hội đổ thạch lần này rồi, xem