"Được lắm.
" Trần Xuân Độ cười đáp lại, sau đó xoay người đi về phía hành lang.
Kết quả chưa được bao lâu thì Lê Kim Huyên đã ai da một tiếng, tuột xuống khỏi lưng Trần Xuân Độ.
"Làm sao vậy?" Trần Xuân Độ nhìn về phía Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên cắn bờ môi đỏ mọng, khuôn mặt xinh xắn ửng hồng, cố gắng giả bộ lạnh nhạt nói: "Anh nói đi, chân của tôi ở đâu?"
"Còn có thể để ở đâu nữa? Đặt trên lưng tôi chứ đâu.
" Trần Xuân Độ hơi sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra, cười một cách bỉ ổi.
"Đồ thần kinh.
" Lê Kim Huyên trừng mắt liếc Trần Xuân Độ nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ nằm úp người xuống để Trần Xuân Độ cõng cô đi tiếp.
Và ngay khi Lê Kim Huyên nằm úp trên lưng Trần Xuân Độ thì nét mặt của Trần Xuân Độ liền thay đổi thầm thì: "Mẹ kiếp sao bây giờ nặng dữ vậy.
"
"Anh nói gì đấy?" Nữ thần tổng giám đốc đang cười thì mặt xám xịt, nhướng mày, vẻ mặt không vui.
"Không có gì, Kim Huyên, dáng người của em so với trước kia đẹp hơn nhiều lắm.
" Trần Xuân Độ nhanh chóng nặn ra mộ cười, nịnh nọt.
Lê Kim Huyên hừ một tiếng rồi giục Trần Xuân Độ đi nhanh lên.
Sau khi trở lại phòng riêng, Trần Xuât Độ vẫn không buông Lê Kim Huyên, có vẻ rất không muốn để Lê Kim Huyên xuống.
Dù sao cõng Lê Kim Huyên trên lưng, ngửi được mùi thơm thoang thoảng của hoa lan từ cơ thể Lê Kim Huyên toả ra… Làm cho Trần Xuân Độ vô cùng say mê! Hơn nữa một cơ thể ấm áp thơm phức nằm trên lưng anh như thế này thì còn gì kích thích hơn?!
"Rốt cuộc khi nào anh mới để tôi xuống?" Giọng nói lạnh như băng của Lê Kim Huyên từ trên lưng Trần Xuân Độ vang lên mới làm cho Trần Xuân Độ miễn cưỡng đặt Lê Kim Huyên xuống.
Sau khi đặt Lê Kim Huyên xuống, Trần Xuân Độ còn nhẹ nhàng ngửi đầu ngón tay của Lê Kim Huyên… Mùi hương hấp dẫn của Lê Kim Huyên vẫn còn vương trên đầu ngón tay cô.
"Sao thế?" Lê Kim Huyên nhìn về phía Tô Loan Loan.
“Ở đây lại càng không còn dấu vết nữa.
” Tô Loan Loan lắc đầu.
Lê Kim Huyên nhíu mày thật chặt: "Không còn biện pháp nào khác sao?"
Lê Kim Huyên không ngờ rằng, bọn họ có mặt ngay tại hiện trường mà một chút dấu vết cũng không tìm được… Như có một bàn tay khổng lồ đã phá hủy toàn bộ hiện trường vụ án.
Đột nhiên, Lê Kim Huyên quay đầu, Trần Xuân Độ đang đứng ở cửa quay lưng lại với Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên nhìn theo bóng lưng của Trần Xuân Độ bất giác nhớ đến cảnh tượng Trần Xuân Độ giằng co cùng tướng lĩnh… Cô mơ hồ cảm thấy Trần Xuân Độ hình như! không đơn giản như bề ngoài!
"Tạm thời cứ mặc kệ chuyện này đã, ngày mai đổi sang khách sạn khác, lát nữa cảnh sát sẽ tới, cô đi giải quyết đi.
" Lê Kim Huyên nói với Tô Loan Loan, cô liếc nhìn chiếc đồng hồ cong vênh trên tường bị làn sóng kích đẩy lên, rạng sáng rồi.
"Thời gian không còn sớm nữa, chờ cảnh sát giải quyết xong thì nhanh đi nghỉ ngơi thôi.
” Lê Kim Huyên nói với Tô Loan Loan.
"Anh thì sao, đây là phòng anh mà.
" Trần Xuân Độ nhăn nhó hỏi.
"Chằng phải anh rất biết nghĩ cách sao, tự mình giải quyết đi?" Lê Kim Huyên liếc nhìn Trần Xuân Độ, cười ha ha, hai tay khoanh ngực, chế nhạo một câu.
Trần Xuân Độ đơ mặt ra, lúng túng cười nói: "Kim Huyên, hay là anh miễn cưỡng một chút, chúng ta ngủ một giường là được rồi.
"
Trần Xuân Độ cười nói, Lê Kim Huyên liếc Trần Xuân Độ, nói: "Đuổi anh ta ra ngoài đi!”
Vẻ mặt tươi cười của Trần Xuân Độ ngưng trệ, anh ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng của Lê Kim Huyên bằng ánh mắt rất chi là châm chọc.
Một lát sau, Trần Xuân Độ chật vật đến khó coi, ngồi xổm ở cửa phòng riêng, vừa hút thuốc vừa lẩm bẩm nói: "Kết hôn mấy tháng rồi mà vẫn chưa được lên giường.
Đúng là còn thua cả gạo nấu thành cơm.
Dù gì cũng là vợ của mình, cũng không cần phải nôn nóng làm gì…”
Trần Xuân Độ chỉ có thể miễn cưỡng an ủi bản thân.
***
Đêm muộn, trong phòng tổng thống.
Đổi lại ngày xưa, Ngọc Vinh Hiên vào thời điểm này đã mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ.
Ngọc Vinh Hiên đang buồn bực, mặc cho hai cô gái trẻ xinh đẹp đang nằm trong chăn chờ vận may, thậm chí còn lộ ra bờ vai quyến rũ cũng không thể khiến cho ánh mắt của Ngọc Vinh Hiên di dời nửa phân.
Ngọc Vinh Hiên lo lắng đi tới đi lui trong phòng riêng, thời gian trôi qua, cảm giác lo lắng trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
"Nhĩ Đông Trần… Mày phải chết!" Ngọc Vinh Hiên đột nhiên nghiến răng, nói thầm trong lòng.
Hai hàng hầu gái đứng hai bên đều im lặng, yên lặng đến đáng sợ.
Không ai trong số họ dám gây ồn ào vào lúc này.
Đột nhiên, nghe một tiếng bình, cửa phòng bị mở ra, có bốn người khiêng cáng xông vào.
"Cậu Ngọc, tìm được rồi, tìm được trưởng lão rồi!" Một tên thủ hạ trong đó nói với vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn kinh sợ.
"Sao vậy?" Ngọc Vinh Hiên nhìn chiếc cáng và hít một hơi thật sâu nhằm xoa dịu trái tim đang bất an của mình.
"Chúng tôi tìm thấy trưởng lão ở lối vào của khách sạn, sau khi xe chạy ra khỏi khách sạn đã bị cảnh sát chặn lại, phải đấu súng một lúc mới chạy về đến đây được.
" Một tên thủ hạ tường thuật lại chi tiết.
Sắc mặt của Ngọc Vinh Hiên chợt đông cứng: "Thật sự có cảnh sát đến sao?"
Trong lòng Ngọc Vinh Hiên chấn động, Trần Xuân Độ thật sự báo cảnh sát, tên này không phải đang hù doạ mình!
Mấy tên thủ hạ gật đầu, chỉ vào bóng người phủ vải trắng trên cáng, nói: "Trưởng lão đang ở đây rồi.
"
"Xốc lên.
" Ngọc Vinh Hiên vừa liếc qua, sắc mặt đột nhiên khó coi.
Tấm vải trắng bị xốc lên, sau khi nhìn thấy thi thể của vị trưởng lão, vẻ mặt của Ngọc Vinh Hiên thay đổi rõ rệt, một tia sát khí lạnh lẽo che phủ toàn bộ gương mặt!
"Khốn kiếp!" Toàn thân Ngọc Vinh Hiên run lên, hai tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt, máu tươi ứa ra!
Ngọc Vinh Hiên gần như nghẹt thở khi… nhìn thấy lỗ máu lớn trên ngực của trưởng lão! Ngay lúc đó tim như ngừng đập!
"Trần… Xuân… Độ!" Ngọc Vinh Hiên thở gấp, hai mắt vằn đỏ!
Vị trưởng lão này và Ngọc Vinh Hiên rất thân thiết, ông ta đã dõi theo sự trưởng thành của Ngọc Vinh Hiên, không biết đã bao nhiêu lần, ông ta cứu Ngọc Vinh Hiên từ trong nguy nan nên Ngọc Vinh Hiên cũng có cảm tình với ông ta.
Lúc này đến Yên Kinh là để tham gia đại hội đổ thạch, vốn không cần dẫn trưởng lão theo nhưng trưởng lão vì phòng ngừa chuyện vạn nhất nên cuối cùng vẫn là khăng khăng đòi đi theo Ngọc Vinh Hiên đến Yên Kinh.
Ngay từ đầu Ngọc Vinh Hiên cũng không để ý nhưng hiện tại… trưởng lão đang