Trần Xuân Độ vừa dứt lời, mọi người nhất thời khiếp sợ...!cả căn phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Khách quý có mặt tại đây đều chết lặng, ai cũng nhìn Trần Xuân Độ với vẻ mặt kỳ lạ...!ánh mắt kỳ quái không thể diễn tả.
“Ha ha ha...” Đúng lúc này, Ngọc Vinh Hiên cười lớn, anh ta và Kỳ Tín liếc nhìn nhau, rồi lại nhìn Trần Xuân Độ, giọng điệu mang theo vẻ chế giễu nồng đậm: “Đá Emerald bị anh xem là thứ rác rưởi, vậy hai phiến đá mà anh cắt ra gọi là gì, chẳng lẽ là phân!”
Kỳ Tín gật đầu, giọng nói khàn đặc hơi châm chọc: “Tôi đã lăn lộn trong giới đổ thạch hơn nửa đời người, thật sự không biết còn ngọc gì mới có thể xem đá Emerald là đồ rác rưởi.”
“Một tên ngốc ra vẻ hiểu biết, ngay cả đá Emerald cũng không biết, còn dám đứng ra hống hách, hay chúng ta kiểm tra đá Emerald là loại gì trước đi?”
Ngọc Vinh Hiên lạnh nhạt nói, nhưng mỗi câu nói đều cực kỳ mỉa mai, làm Trương Bảo Thành ở bên cạnh rất lúng túng, khuôn mặt già nua hoàn toàn không nén được giận.
Trương Bảo Thành liếc nhìn Trần Xuân Độ, khẽ nói: “Cậu không biết thì đừng nói lung tung, đá Emerald là loại đứng đầu, lần này chúng ta thua chắc rồi.”
Trần Xuân Độ không đáp lại, mà lạnh nhạt nói: “Vẫn còn mấy phiến đá nữa, ai thắng ai thua chưa thể kết luận được.”
Trương Bảo Thành thầm thở dài, lắc đầu, tên này đến chết vẫn còn sĩ diện đúng không?
Câu nói của Trần Xuân Độ như viên đá dấy lên sóng lớn ngập trời, Ngọc Vinh Hiên nhìn chằm chằm anh, rồi cười lạnh lùng chế giễu: “Anh muốn dùng ba phiến đá tùy ý chọn kia để lật thế cờ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
“Vẻ ngoài ba phiến đá này cực kỳ xấu, nếu có thể cắt ra ngọc cao cấp, đã cảm tạ trời Phật lắm rồi.” Kỳ Tín đứng sau Ngọc Vinh Hiên nhìn lướt qua, rồi lạnh nhạt nói.
“Nhĩ Đông Trần, dựa vào ba phiến đá này cũng muốn thắng tôi, sao cậu không đái ra soi lại mình đi, bộ dạng thấp kém của cậu thật sự muốn chết mà.” Ngọc Vinh Hiên khoanh tay trước ngực, liên tục cười gằn.
Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh, nhưng Lê Kim Huyên ở phía sau anh thì nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện lên vẻ lo lắng nồng đậm.
“Thế này thì thắng bằng cách nào?” Mặt Lê Kim Huyên tái nhợt.
Trong đám khách quý, Lê Thần Vũ nhìn thấy cảnh tượng này thì quay đầu nhìn hai ông lão phía sau hỏi: “Hai vị tiền bối thấy thế nào?”
Hai ông lão nhìn nhau, rồi lại nhìn Trần Xuân Độ đáp: “Chúng tôi không thể nhìn thấu...!ba phiến đá đó, nhưng xét theo cục diện trước mắt, thì khả năng cậu ta thua sẽ cao hơn.”
Lê Thần Vũ gật đầu, nhìn Trần Xuân Độ, rồi nở nụ cười sâu xa khó hiểu: “Nhĩ Đông Trần, xem ra không cần tôi ra tay cũng có thể giết chết anh...”
“Lại ra rồi!” Đúng lúc này, bên Ngọc Vinh Hiên lại xuất hiện tiếng kinh hô, chỉ thấy phiến đá thứ ba của anh đang phát ra tia sáng màu đỏ nhạt dưới ánh đèn trắng.
Tia sáng đỏ này rất nhạt, nhưng lại gây ra cơn chấn động trong phòng đổ thạch nhỏ bé này.
“Ruby...!tôi không nhìn lầm chứ, không ngờ lại là Ruby...”
“Trời ơi, không ngờ thế hệ sau nhà họ Ngọc bắt tay với Kỳ Tín lại cắt ra Ruby! Đây đúng là loại quý hiếm, thậm chí còn hiếm có hơn đá Emerald nữa.”
Từng ánh mắt ngạc nhiên phức tạp đổ dồn về phía Ngọc Vinh Hiên, trong đó có không ít ánh mắt đầy kính phục.
“Dù chất lượng loại quý hiếm này không cao bằng đá Emerald, nhưng chắc chắn giá trị phải cao hơn.”
Ngọc Vinh Hiên nhìn thấy ánh sáng đỏ đó, thì vẻ mặt bắt đầu kích động, cười lớn về phía Trần Xuân Độ: “Trần Xuân Độ, anh lấy cái gì để so với tôi, là hai phiến đá rác rưởi này à?”
Trần Xuân Độ bình tĩnh nhìn Ngọc Vinh Hiên, rồi phả ra một làn khói, vẻ mặt hờ hững.
Bên cạnh bỗng vang lên giọng nói đầy ngạc nhiên phức tạp: “Chuyện này sao có thể?”
Mọi người đều nhìn qua đó, chỉ thấy MC đang nhìn chằm chằm một phiến đá thô, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Không ngờ dưới ánh đèn trắng, phiến đá thô bị mọi người xem thường đó lại phát ra ánh sáng đỏ nồng đậm.
Ánh sáng đỏ nồng đậm đó gần như nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, nó vọt thẳng lên trời, làm hư không cũng hơi chấn động.
Trong phòng đổ thạch hoàn toàn yên ắng, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hiện lên vẻ say mê, ánh sáng đỏ này vừa thâm thúy vừa đẹp...!cô chưa từng nhìn thấy ánh sáng nào đẹp như thế.
Trong lòng Ngọc Vinh Hiên cũng chấn động khi nhìn thấy ánh sáng đỏ này, thậm chí nó còn vượt khỏi tầm hiểu biết của anh.
Trong ký ức của anh, khi cắt ra, bất kỳ phiến đá thô nào mà anh từng gặp đều không xuất hiện ánh sáng mãnh liệt như này.
Kỳ Tín càng ngẩng đầu, khuôn mặt da bọc xương hiện lên vẻ chấn động, dù là ông cũng chưa từng nhìn thấy hiện tượng lạ như này.
“Chuyện này không thể nào...” Tim ông đập loạn xạ, nhìn thấy ánh sáng đỏ này, trong lòng ông chợt nghĩ ra một khả năng gần như là không thể.
“Đây...” Trong lòng Trương Bảo Thành cực kỳ chấn động, ông chợt nhớ ra hình như phiến đá thô này không phải ông chọn...
“Đá Emerald, Ruby đều là đồ rác rưởi.” Trần Xuân Độ nhìn Ngọc Vinh Hiên, lạnh nhạt nói, giọng điệu bình tĩnh mang theo vẻ khinh thường mỉa mai.
“Đây mới là cực phẩm thật sự.” Trần Xuân Độ từ tốn nói, Ngọc Vinh Hiên nghiến răng nghiến lợi, câu nói của anh như một cái tát vả mạnh vào mặt anh ta.
Thật mỉa mai, một người ngoài nghề không hiểu chuyện gì lại cắt ra Ruby cực phẩm.
“Chuyện này sao có thể...” Kỳ Tín đứng sau Ngọc Vinh Hiên cũng bắt đầu nghi ngờ ánh mắt của mình, khuôn mặt già nua hoàn toàn không nén được giận.
“Rốt cuộc hai người có biết gì về ngọc cực phẩm không? Con cháu nhà họ Ngọc, hội trưởng hiệp hội đổ thạch tiền nhiệm lại cắt ra thứ rác rưởi như này?” Trần Xuân Độ nhếch miệng cười không hề giấu giếm.
Mọi người đều chấn động, ai có thể