“Phụt!”
Ngọc Vinh Hiên phun ra một ngụm máu, trên thảm đầy vết máu, màu máu đỏ tươi dính lên tay tay áo, làm ướt áo bào trắng sang trọng tinh xảo của anh ta, nhuộm thành áo bào đỏ tươi.
Hai mắt Ngọc Vinh Hiên hiện lên vẻ cực kỳ không cam lòng.
Anh không phục! Không cam lòng! Dù thế nào anh cũng không ngờ sẽ xảy ra biến cố như vậy, như thể ông trời đang cố ý đùa bỡn anh.
“Kinh...!là ai?” Lê Kim Huyên nhìn Tô Loan Loan, mặc dù cô là người Yên Kinh, nhưng nếu xét về mặt ý nghĩa thì không phải, cùng lắm chỉ được xem là một nửa người Yên Kinh, hơn nữa cô là tổng giám đốc tập đoàn Lê thị, cách các nhân vật máu mặt trong giới một đoạn, tất nhiên sẽ không biết rõ thân phận của Kinh.
Tô Loan Loan lắc đầu...!cô xuất thân từ đội đặc nhiệm, nhưng chỉ là tướng sĩ...!vì chấp hành rất nhiều nhiệm vụ vào sinh ra tử, nên nhớ mang máng rằng đã nghe cái tên này ở đâu rồi, nhưng không hiểu rõ cho lắm.
Bọn họ đều không nhìn Trần Xuân Độ, tất nhiên sẽ không nhận ra, lúc anh ngồi trên ghế nghe thấy cái tên Kinh này...!trên mặt bỗng hiện lên vẻ cực kỳ thâm thúy và phức tạp khó có thể che giấu.
Không ai phát hiện ra tia vùng vẫy thoáng qua mắt Trần Xuân Độ...!hồi ức ngày trước bỗng hiện lên trước mặt anh...
Toàn bộ hồi ức liên quan đến Kinh, cũng như vụ náo động Yên Kinh nhiều năm trước...!đều hiện lên rất rõ trong đầu Trần Xuân Độ, mãi mãi không thể nào quên.
“Sao thế, cậu muốn đi gặp ngài ấy?” Thuộc hạ đó dần lạnh mặt, hừ lạnh: “Dám bất kính với ông chủ nhà tôi, thật sự muốn chết mà.”
“Tôi, tôi không dám...!sao tôi dám bất kính với ông ấy chứ...!đây chỉ là hiểu lầm...!hiểu lầm thôi!” Cả người Ngọc Vinh Hiên run rẩy, sắc mặt trắng bệch giải thích.
“Anh không dám, nhưng hình như lúc nãy người nào đó rất hống hách.” Trần Xuân Độ từ tốn đứng dậy, vẻ mặt u ám.
Ngọc Vinh Hiên nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt hiện lên tia oán độc, anh hận...!hận anh ta, hận không thể ngàn đao bầm thây.
Nhưng giờ, anh chỉ có thể quỳ xuống cầu xin, trong mắt Kinh, con cháu nhà họ Ngọc, thế gia đổ thạch gì đó...!chỉ là mây bay.
Liệu nhân vật tai to mặt lớn có địa vị như này có để mắt đến gia tộc như nhà anh không?
Ngọc Vinh Hiên đổ mồ hôi như mưa, hai chân bắt đầu run rẩy, quỳ thụp xuống sàn.
Nhà họ Ngọc là thế gia đổ thạch là chuyện nhà họ Ngọc, còn anh...!chỉ là thế hệ sau bé nhỏ, dù được mang danh hiệu “thiên tài”, nhưng cũng chỉ là một nhân vật giang hồ.
Còn Kinh...!thật sự là một truyền thuyết, là người đứng đầu Yên Kinh...!dù có 100 nhà họ Ngọc, cũng không bì lại.
Khiêu khích Kinh...!là tội danh ngập trời, chắc chắn sẽ liên lụy đến gia tộc.
Mặc dù Ngọc Vinh Hiên từng chứng kiến rất nhiều chuyện, cũng trải qua không ít sóng to gió lớn, nhưng chưa từng gặp người nào quyền thế ngập trời như Kinh?
Chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, đi tìm cái chết.
“Là tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn...!mong anh đừng để bụng đến người nhỏ bé như tôi, sau này tôi không dám nữa.”
Ngọc Vinh Hiên nghiến răng, “cộp cộp cộp”, anh ra sức rập đầu lạy.
Nhóm người do anh dẫn tới cũng đồng loạt quỳ xuống, liên tục rập đầu xin tha.
Thuộc hạ đó im lặng không nói gì, một lúc sau mới từ tốn ngẩng đầu, liếc nhìn bóng dáng đó.
Ngọc Vinh Hiên đã rập đầu đến chảy máu, máu tươi chảy xuống từ giữa trán, mặt đầy máu me, tóc tai bù xù, vô cùng thê thảm.
Đâu còn dáng vẻ điển trai hờ hững ngày trước nữa, giờ dáng vẻ cầu xin của anh ta cực kỳ thảm hại.
“Cút đi.” Thuộc hạ của Kinh quát, lúc này Ngọc Vinh Hiên mới ngừng rập đầu, hai người bên cạnh đi tới, đỡ anh ta đứng dậy, rồi dìu ra khỏi phòng đổ thạch.
Rồi mấy người kia cũng theo sau, trong phòng đổ thạch chỉ còn lại nhóm người nổi tiếng, với vẻ mặt ngơ ngác, đầy ngạc nhiên.
Đến giờ bọn họ vẫn chưa phản ứng lại.
Thuộc hạ của Kinh liếc nhìn rồi hờ hững rời khỏi phòng đổ thạch, định rời đi.
“Anh này, xin dừng bước.” Lê Kim Huyên bỗng giẫm giày cao gót đuổi theo, khẽ hô.
Thuộc hạ đó ngừng bước, vừa quay đầu lại đã thấy Lê Kim Huyên đuổi theo rồi.
“Cảm ơn anh đã giải vây, nếu không có anh, e rằng chúng tôi đã gặp nguy hiểm rồi...!nếu được, tôi muốn mời anh một bữa để bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất của tôi.” Bàn tay mảnh khảnh của Lê Kim Huyên đưa ra một tấm danh thiếp.
Nhưng tên thuộc hạ chỉ nhìn lướt qua, rồi đẩy về: “Tôi chỉ đang thực hiện nhiệm vụ của mình, chuyện nhỏ nhặt thôi.”
Dứt lời, anh ta không nhận lấy tấm danh thiếp, đã rời khỏi phòng đổ thạch.
Đợi Lê Kim Huyên ra ngoài đuổi theo thì nhận ra anh ta đã mất dạng.
Lê Kim Huyên quay về phòng đổ thạch, thấy Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế, đợi cô tới gần mới nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ trên người anh.
Lê Kim Huyên nhất thời lạnh mặt, không ngờ trong tình cảnh này mà anh vẫn có thể ngủ.
Nghĩ đến đây, Lê Kim Huyên không khỏi tức giận nhấc chân đá mạnh vào đũng quần Trần Xuân Độ.
“Gào!” Tiếng hét thảm thương tan nát cõi lòng vang lên trong phòng đổ