Tô Loan Loan liếc nhìn lọ thuốc trên bàn, chất lỏng màu tím trong suốt như thạch anh tím.
"Cái này… uống được không?" Tô Loan Loan cầm lọ thuốc lên, có chút lo lắng.
"Uống đi rồi biết." Người thanh niên rít một hơi xì gà, nói với giọng thản nhiên nhưng lại khiến người ta không sao nghi ngờ được.
Tô Loan Loan chần chờ một lát, cuối cùng vẫn cầm lọ thuốc lên, cẩn thận mở nắp lọ.
Tô Loan Loan ngửi một chút, một mùi hương thoang thoảng len lỏi vào mũi Tô Loan Loan, vừa ngửi thấy mùi này, Tô Loan Loan lập tức ngẩn ngơ.
Nhưng rất nhanh, Tô Loan Loan tỉnh lại, nhìn chằm chằm lọ thuốc, vẻ mặt cảnh giác hỏi: "Có phải thuốc có thành phần gây ảo giác trong đó không?"
Tô Loan Loan nhìn chằm chằm lọ thuốc...!mùi thơm vừa rồi đã làm cô ngây người sao?
Ngay cả những loại thuốc gây ảo giác mà cô từng gặp cũng không loại nào có tác dụng mạnh như vậy.
“Uống đi, nếu không uống thì sẽ chết vì mất máu quá nhiều.” Người thanh niên phà ra một làn khói có mùi xì gà rồi liếc xuống vết máu chảy ra từ quần áo của Tô Loan Loan.
Vẻ mặt Tô Loan Loan tái nhợt, theo như lời người thanh niên nói, cơ thể cô quả thật đang rất lạnh, toàn thân rét run còn vết thương thì không ngừng chảy máu.
Cơ thể suy yếu của Tô Loan Loan khẽ run lên, cô vẫn đang do dự đối với chai thuốc màu tím này.
"Đây là mệnh lệnh, nếu cô vẫn còn coi tôi là sếp." Giọng điệu của người thanh niên trở nên nghiêm túc.
Tô Loan Loan nghiến răng đổ lọ thuốc vào miệng.
Thuốc không có vị, chỉ khi đi qua cổ họng mới có chút vị ngọt.
Sau khi uống cạn, Tô Loan Loan đặt cái chai rỗng trên bàn cà phê, nhìn người thanh niên.
Tô Loan Loan lấy mu bàn tay lau đi chất lỏng màu tím còn sót lại trên miệng, nhìn về phía thanh niên, hỏi: "Đây rốt cuộc là cái quỷ gì?"
"Đối với cô chỉ có lợi chứ không có hại.” Người thanh niên mỉm cười: "Cô hoàn toàn không biết giá trị của chai thuốc mà cô vừa mới uống kia là bao nhiêu đâu.”
Tô Loan Loan sửng sốt, ngập ngừng hỏi: "Mấy chục triệu sao?"
Thanh niên cười mà không nói, anh ta sẽ không nói với Tô Loan Loan rằng mấy trăm triệu chỉ đủ để mua vài giọt thuốc dính trên khoé miệng mà cô vừa lau đi thôi!
"Màu tím là màu sắc cao quý nhường nào chứ..." người thanh niên chậm rãi nói, với giọng điệu sâu xa khó lường: "Được uống lọ thuốc này là vinh dự của cô đấy."
"Nó có hiệu quả không? Nó có thể chữa lành vết thương của tôi không?" Tô Loan Loan hỏi.
"Thương thế?" Sắc mặt thanh niên ngưng trệ: "Dùng nó để chữa trị vết thương của cô là một sự sỉ nhục đối với loại thuốc này, nó có lợi ích vô hạn, về sau cô sẽ biết.”
Lời nói của thanh niên khiến Tô Loan Loan lấy làm kỳ quái và bối rối, cô không thể hiểu được thanh niên đang nói gì, những lời lẽ mơ hồ chẳng rõ ý tứ.
"Dù sao về sau, sẽ không bao giờ gặp phải tình huống này nữa.” Người thanh niên dường như nhìn ra được sự thắc mắc trong lòng Tô Loan Loan nên thản nhiên nói.
"Đối tượng gần đây thế nào?" Thanh niên ngồi trên ghế sô pha, hút xì gà, rít hơi, nhả khói một cách vô cùng bình tĩnh.
“Cô ấy không sao, nhưng cô ấy đã yêu cầu tôi điều tra Trần Xuân Độ." Tô Loan Loan nói.
Thanh niên im lặng một lúc rồi nói: "Cứ ngó lơ là được."
Tô Loan Loan nhìn chằm chằm thanh niên, rồi đột nhiên hỏi: "Vậy rốt cuộc Trần Xuân Độ là ai, hai người có quan hệ gì, anh nhất định biết anh ta.”
Tô Loan Loan hỏi liên tiếp ba câu, người thanh niên ngồi trên sô pha hơi sững lại, mặt như cười như không: "Nhớ kỹ, tôi là sếp của cô, đừng bao giờ dùng giọng điệu đó với cấp trên của mình, chiến sĩ ạ.”
Giọng điệu của Tô Loan Loan hoà hoãn trở lại, cô xin lỗi: “Tôi quá nóng nảy, thực xin lỗi.
"Anh ta là ai… Cô vẫn chưa đủ tư cách để biết, chỉ cần biết, thực hiện tốt nhiệm vụ của mình." Thanh niên càng nói càng trầm giọng.
“Vậy thì đến bao giờ tôi mới có đủ tư cách để biết về anh ta.” Tô Loan Loan ngẩng đầu, giọng điệu càng thêm phần dụ dỗ.
Thanh niên ngừng tay: "Chờ cô ý thức được anh ta là ai đã.”
Người thanh niên chậm rãi bóp tàn thuốc, đứng dậy nói: "Chuyện cần nói tôi đã nói rồi, nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”
Thanh niên xoay người, còn Tô Loan Loan vừa định đứng dậy gọi người thanh niên lại, trong lòng cô vẫn còn rất nhiều nghi hoặc chưa tỏ.
Cô rất ngạc nhiên, nếu người thanh niên không mang thuốc đến thì rất hiếm khi cô gặp được anh ta.
Trong trí nhớ, người “sếp” thần bí này là một người rất bận rộn.
Tô Loan Loan hoàn toàn không thể nhìn thấu người thanh niên này, cũng như cô không thể nhìn thấu Trần Xuân Độ.
Mỗi lần cô cho rằng mình nhìn thấu được lớp ngụy trang của Trần Xuân Độ, cô đột nhiên nhận ra thứ mà cô tưởng đã nhìn thấy chỉ là một lớp ngụy trang khác của Trần Xuân Độ mà thôi..
Người đàn ông này sâu không lường được nên mới vô hiệu hóa được những thủ đoạn của cô.
"Đi đây." Người thanh niên khẽ nói, nếu Tô Loan Loan biết người thanh niên rời đi vội vàng như vậy là vì nôn nóng đi hẹn hò với con gái của của một chính trị gia hàng đầu nước Mỹ thì ước chừng, cô sẽ trợn lồi hai mắt vì hết hồn!
Tô Loan Loan vừa đứng lên thì sắc mặc chợt biến, cơ thể mảnh mai của cô run rẩy kịch liệt.
Trước mắt cô trở nên mơ hồ,