Không trung có hơi rung động, bầu không khí yên tĩnh hoàn toàn.
Tất cả mọi người đều kinh sợ, không ai dự liệu được tình huống này sẽ xảy ra.
Nếu như đây không phải là những người có máu mặt dẫn theo vệ sĩ mà là người bình thường thì đã sớm sợ đến nỗi thét lên chói tai, chạy loạn khắp nơi rồi.
Nhưng cho dù ở đây đều là các nhân vật lớn của nước C thì trong lòng vẫn khó mà bình tĩnh được.
Bởi vì người nói chuyện lúc này là cậu Lê, cậu chủ nhà họ Lê ở thành phố T, cháu của Lê Hồng!
Có lẽ có rất ít đại lão chưa từng nghe nói tới tên tuổi của Lê Thần Vũ, nhưng không có khả năng không biết Lê Hồng.
Nể mặt mũi Lê Hồng, những nhân vật lớn này đều phải cho Lê Thần Vũ mấy phần mặt mũi.
Mà bây giờ, tất cả đều cảm thấy ngạc nhiên, từng ánh mắt đều rơi vào đôi nam nữ Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ.
Hai người này lại dám ngang nhiên chế giễu và khiêu khích Lê Thần Vũ.
Chẳng lẽ bọn họ có bản lĩnh kiêu ngạo nào sao?
Tô Loan Loan đứng trước mặt Lê Thần Vũ, từ từ nắm chặt tay thành nắm đấm, đúng lúc này, âm thanh "khanh khách" vang dội vang lên từ trong cơ thể của Tô Loan Loan, một luồng khí thế không tên ầm ầm khuếch tán từ trên người Tô Loan Loan.
Khí thế mạnh mẽ mà hung hãn bỗng nhiên bộc phát từ trên người Tô Loan Loan, làm cho hai mắt của đám đặc công có thân thủ không tầm thường kia nghiêm lại, vẻ mặt cũng trở nên chăm chú.
Đây là một cường giả, một kẻ địch có thực lực vượt xa bọn họ!
Tay Tô Loan Loan nắm chặt, sự tự tin mạnh mẽ tự nhiên mà sinh ra, sau khi uống loại thuốc kia vào, thực lực của cô ấy thay đổi dữ dội.
Lúc đầu thân thủ của cô ấy là cực mạnh, hấp thụ thuốc kia vào thì cô ấy thậm chí còn có lòng tin một mình đối phó được toàn bộ những tên vệ sĩ có thân thủ không tầm thường này.
Lấy một địch mười!
Đây là tự tin của cô ấy! Mà những tên đặc công tinh anh kia, ai nấy như lâm vào đại dịch, cực kỳ cẩn thận!
Bọn họ vốn là những người tài giỏi được Lê Hồng chọn lựa kỹ càng trong tổ chức đặc công...!Mỗi người bọn họ đều có thể lấy một địch trăm, nhưng bây giờ, nhìn Tô Loan Loan trước mặt, linh hồn sâu trong cơ thể bọn họ cũng phải run rẩy!
Sự rung động trong không khí lập tức như ngưng tụ lại.
Đúng lúc này, Lê Thần Vũ đột nhiên lên tiếng, khóe miệng nhếch lên vẻ lạnh lùng: "Đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Lê thị, còn cả tên ở rể nhà họ Lê kia lại trốn lưng một người phụ nữ?"
Lê Kim Huyên vừa định phản bác, Trần Xuân Độ đã đút tay vào túi quần, lại bước ra một bước: "Chỉ sợ ngay cả một người phụ nữ mà anh cũng không đánh lại được thôi."
Mắt Lê Thần Vũ nheo lại, bóng dáng của một vị đặc công tinh anh lóe lên, vọt về phía Trần Xuân Độ: "Cậu Lê nói chuyện mà còn dám mạnh mồm à, muốn chết đúng không!"
"Cút!" Trần Xuân Độ đột nhiên lạnh lùng quát lên một tiếng với tên đặc công tinh anh đang vọt về phía mình này, hai chưởng vung ra ầm ầm!
Một tiếng đè nặng vang lên, hai chưởng của Trần Xuân Độ đập trúng ngực của vị đặc công tinh anh.
Tên này lập tức bị đẩy lui, còn phun ra một ngụm máu tươi trong không trung.
"Bịch bịch bịch..."
Cơ thể tên đặc công này rung lên, không khống chế được mà nhanh chóng lùi về sau, thậm chí cuối cùng còn đâm vào người của Lê Thần Vũ.
Hai tên đặc công khác đỡ lấy anh ta thì mới khiến anh ta ổn định là cơ thể.
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên lóe lên, còn mặt mày Trần Xuân Độ lạnh lùng nhìn về phía Lê Thần Vũ, chậm rãi nói: "Đàn em của anh còn không đỡ nổi một chiêu của tôi, để phụ nữ ra tay vẫn tương đối phù hợp."
Toàn trường yên tĩnh hoàn toàn, ánh mắt của mọi người hướng về phía Trần Xuân Độ, trong lòng ai cũng rung động vô cùng.
Mọi người đều bị Trần Xuân Độ làm cho kinh sợ...!Nhìn Trần Xuân Độ ăn mặc thế này mà cũng dám nhục mạ cậu Lê, loại can đảm này có ai ở đây dám chứ?
Lê Thần Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, nhả ra một câu: "Chuyện của hai chúng ta coi như nợ tính sau, bây giờ thì cút cho tôi!"
"Cậu Lê, phiền cậu nói chuyện khách sáo một chút, bằng không quả đấm này của tôi sẽ không nghe theo sai khiến đâu." Trần Xuân Độ ung dung nói, giọng điệu lạnh lẽo vô tình, lộ ra vẻ sắc bén.
Nếu như Thanh niên ở đây tuyệt đối sẽ nhìn ra Trần Xuân Độ đã giận rồi.
Lúc Lê Thần Vũ ở thành phố T chạy trốn như chó nhà có tang, Trần Xuân Độ không có xử lý anh ta.
Bây giờ Trần Xuân Độ đã thấy hơi hối hận, anh vốn tưởng Lê Thần Vũ trở về nhà họ Lê rồi sẽ khiêm tốn làm người, sẽ không kiêu ngạo khoa trương nữa, không ngờ Lê Thần Vũ vẫn không biết hối cải.
Nhưng mà anh không hi vọng giải quyết chuyện giữa anh và Lê Thần Vũ ở đây, cho dù có giải quyết thì cũng phải tự mình làm.
Ở đây tai mắt hỗn tạp, với cả nơi này là Yên Kinh, nếu như anh ra tay, rất có thể tạo ra một cơn gió bão ở nơi này.
Nhiều năm trước, Yên Kinh từng bị một trận phong ba kinh khủng quét sạch, anh không muốn lúc này lại làm loạn đến trời long đất lở, dư luận xôn xao.
Hai mắt Lê Thần Vũ nheo lại, lời này của Trần Xuân Độ đã không phải là mang theo một tia uy hiếp nữa rồi, mà là trắng trợn uy hiếp!
Tất cả mọi người ở đây đều sợ hãi, ai cũng câm như hến.
Lê Thần Vũ đứng tại chỗ, cơ thể run lên, vẻ mặt lạnh lùng kiềm chế, bầu không khí tỏa ra một loại khí lạnh làm cho người ta lo lắng bất an.
Những đại lão ở đây ai cũng là người tài, lúc này không ai nói câu gì, vốn là không muốn dính líu quan hệ đến chuyện này!
"Anh đang uy hiếp tôi à?" Vẻ mặt Lê Thần Vũ bình tĩnh, câu nói kia cất lên lại làm cho tất cả mọi người ở đây đều sợ hãi!
"Anh được uy hiếp vợ tôi, lại không cho phép tôi uy hiếp anh à? Tiêu chuẩn kép của cậu Lê đỉnh thật đấy." Trần Xuân Độ cười mỉa mai một tiếng, giọng điệu cực kỳ thiếu đòn, làm cho vẻ mặt lạnh lùng của Lê Thần Vũ bắn ra sát khí vô tận!
"Mày muốn chết rồi!" Lê Thần Vũ đạp một cái, khí thế tăng vọt!
Lê Thần Vũ không thể nào tha thứ cho kiểu nhục nhã lại khiêu khích này! Trong lòng tất cả mọi người ở đây đều run rẩy vô cùng! Từng ánh mắt rơi trên người Trần Xuân Độ đều cực kỳ kinh ngạc!
Đúng là ngông cuồng! Cuồng đến