Rất nhiều khách mời ở đây đều không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hội trưởng Trương lại ngất đi một cách khó hiểu.
Đám người lập tức rối loạn, mà Lê Kim Huyên ở gần Trương Bảo Thành nhất, khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp hơi thay đổi, đỡ Trương Bảo Thành lên.
Tô Hiểu Vân vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng cử động tay, cô ta đỡ Trương Bảo Thành lên ghế, lại kiểm tra nhịp tim, hơi thở của Trương Bảo Thành, nói: “Tức giận công tâm, có lẽ ông ấy tức quá nên ngất đi, nhịp tim có chút không đều, lấy thuốc tim và nước qua đây.”
Trong giọng nói của Tô Hiểu Vân lúc này lộ ra sự quả quyết, chắc chắn, nói với Bào Vũ.
Bào Vũ cũng xem như thông minh, nhanh nhẹn, cô ta nghe thấy sự nghiêm trọng trong giọng điệu của Tô Hiểu Vân, lập tức đi nhanh rời khỏi chỗ này, không lâu sau, Bào Vũ bưng một cốc nước nóng và thuốc tim đến.
Sau khi Tô Hiểu Vân đỡ Trương Bảo Thành ngồi xuống, Lê Kim Huyên mới quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp lườm Trần Xuân Độ, dường như vô cùng bất mãn, Trần Xuân Độ lại khiến Trương Bảo Thành tức đến mức ngất đi.
Vẻ mặt Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh, sau khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, lạnh lùng của Lê Kim Huyên, mới lộ ra một chút không nói nên lời….trong lòng càng cảm thấy có chút ủy khuất…mẹ nó, cho phép ông ta chế nhạo tôi, nhưng lại không cho phép tôi phản kích ông ta? Trái tim của mình không tốt không chống cự được thì trách ai.
Trong lòng Trần Xuân Độ thầm nói, chấp nhận cá cược chịu thua vốn là đạo lý bình thường, nhưng anh không ngờ, Trương Bảo Thành lại ngất đi vào lúc này.
Một lúc lâu sau, Trương Bảo Thành mới từ từ tỉnh lại, đám người xung quanh vẫn chưa tản đi, đều nhìn chằm chằm vào Trương Bảo Thành, với tư cách là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch, nếu như Trương Bảo Thành có chuyện không may, thì tiêu đề của Yên Kinh mấy ngày sau chắc chắn đều thuộc về Trương Bảo Thành.
Sau khi Trương Bảo Thành tỉnh lại, nhìn thấy ở xung quanh vẫn còn khá nhiều người, thậm chí ông ta còn nhận ra không ít người, đều là những nhân vật có máu mặt.
Điều này lại khiến cho sắc mặt của Trương Bảo Thành trở nên khó coi.
Một lúc lâu sau, Trương Bảo Thành mới thở dài một tiếng, chớp mắt dường như đã già đi năm tuổi, nhìn Trần Xuân Độ, chậm rãi nói: “Dám cược dám nhận thua, tôi thua rồi.”
Lúc Trương Bảo Thành nói, giọng điệu lộ ra sự bi thương khó hiểu, khiến trong lòng rất nhiều người ở đây đều chấn động, nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt lộ ra sự kỳ lạ.
Rất nhiều người đều không ngờ đến Trần Xuân Độ trẻ tuổi như vậy lại có một vụ cá cược với Trương Bảo Thành, mà Trương Bảo Thành danh tiếng lẫy