Lúc này, trong không gian chật hẹp của chiếc xe là cảnh tượng tình cảm dạt dào…
Trần Xuân Độ ngồi trên ghế lái, tuy rằng Lê Kim Huyên ngồi ở phía sau nhưng không hề ảnh hưởng chút nào.
Cô vươn bàn tay thon thả nhỏ nhắn, Trần Xuân Độ thì đang hút máu cho Lê Kim Huyên.
Tuy rằng khoang miệng tràn ngập mùi máu tanh nhưng ánh mắt của Trần Xuân Độ lại càng trở nên thâm tình.
Trong con ngươi ẩn chứa sự dịu dàng khiến nội tâm Lê Kim Huyên vốn lạnh lùng cũng vô thức run rẩy.
Tô Loan Loan ngồi ở bên cạnh Lê Kim Huyên nhìn cảnh tượng này, lông mày nhướn lên, cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
Cô ta không nghĩ tới giữa Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên lại phát triển nhanh như vậy!
“Chùn chụt…”
Không gian chật hẹp ở trong xe, chỉ hương thơm nhàn nhạt còn chưa đủ… Vì để cầm máu tốt hơn cho Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ thậm chí còn phát ra một vài âm thanh kỳ lạ khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Thời khắc này, trong lòng nữ thần tổng giám đốc thường ngày vốn băng lãnh cũng giống như nai con chạy loạn vậy.
Hiện giờ cô vậy mà lại không nói được câu nào, chỉ có thể cúi đầu, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, thậm chí thân thể mềm mại còn mất không chế run lên.
Nội tâm cô vô cùng căng thẳng.
Qua một lúc lâu, Lê Kim Huyên mới phản ứng lại được.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Trần Xuân Độ, tuy rằng trên mặt cũng đã bớt đỏ nhưng vẫn ửng hồng không gì sánh được.
Nữ thần tổng giám đốc cố hết sức trưng ra vẻ mặt lạnh như băng, đôi mắt yêu kiều liếc nhìn Trần Xuân Độ, nũng nịu quát lên: “Đã xong chưa!”
“Chưa xong.” Trần Xuân Độ đáp lại một cách mơ hồ không rõ.
Lê Kim Huyên trợn to mắt, nỗ lực muốn rút ngón tay của mình về nhưng lại bị Trần Xuân Độ gắt gao giữ chặt giống như bị kiềm hãm khiến cô không thể nào động đậy nổi.
Lê Kim Huyên nổi cáu: “Anh còn không buông ra? Anh có biết bản thân mình đang làm cái gì không?”
“Đương nhiên là biết.” Lúc này Trần Xuân Độ mới lưu luyến thả lỏng tay để Lê Kim Huyên rút tay lại.
Anh mỉm cười giải thích: “Nước bọt trời sinh có tác dụng cầm máu nhanh, cho nên khi bị thương động vật đều sẽ tự mình liếm vết thương… Tổng giám đốc Lê, đây chẳng phải là tôi sợ em bị uốn ván cho nên mới khử trùng sao?”
Bộ dạng cười cười của Trần Xuân Độ tràn ngập vẻ lấy lòng, sinh động tựa như một kẻ chuyện nịnh bợ người khác.
Lê Kim Huyên ghét bỏ trừng mắt một cái… Trần Xuân Độ nói nghe êm tai nhưng Lê Kim Huyên không thể nào quên cái cảm giác ấm áp không ngừng bao phủ ngón tay cô… khiến cô khó mà chịu nổi!
Lê Kim Huyên nhẹ nhàng rút giấy ăn bên cạnh ra lau chùi ngón tay trong suốt như ngọc, cười nhạt chất vấn: “Mùi vị thế nào?”
Trần Xuân Độ gật đầu: “Máu Tổng giám đốc Lê rất ngọt ngào.”
Lê Kim Huyên hừ khẽ một tiếng, thấp giọng nói: “Chỉ giỏi nịnh bợ người khác, mau lái xe.”
Trần Xuân Độ mỉm cười, mà Tô Loan Loan ở một bên lại không tự chủ nhìn đến chỗ dao găm Long Nha rơi xuống… Đột nhiên hai mắt cô