“Đúng vậy.
” Thị nữ cúi đầu đáp, nhưng trong lòng lại khẽ run lên.
Thị nữ đứng bên cạnh lắng nghe hết cuộc đối thoại giữa Metis và Trần Xuân Độ, mặc dù không có nghe được Trần Xuân Độ nói gì nhưng đa phần cũng đoán được đại khái.
Nhưng khi cô nghe được Metis muốn đích thân ra tay, trong lòng cô không ngừng run rẩy, vô cùng khiếp sợ.
Thị nữ cũng không dám trái lời, không lâu sau lại quay trở lại bên trong nội điện, cung kính nói: "Tất cả vật liệu và đồ dùng đều đã ở trong phòng thí nghiệm vô khuẩn rồi ạ.
"
Metis gật đầu, rồi lại tự lẩm bẩm một mình mà chỉ bản thân mới có thể nghe được: "Long Vương, anh lại nợ tôi thêm một lần nữa rồi.
"
Giọng nói của Metis nhẹ nhàng đến nỗi khiến cô thị nữ không nghe rõ, chỉ nghe thấy Metis khôi phục lại vẻ lạnh lùng trước đây, nói: "Đi thôi.
"
"Mời ngài.
"
Sau khi thị nữ đi cùng Metis đến cửa phòng thí nghiệm thì dừng lại, muốn bước vào phòng thí nghiệm vô khuẩn phải mất rất nhiều công sức, cho dù thị nữ có bước vào đi nữa cũng không giúp gì được cho Metis, chỉ đơn giản là đợi ở bên ngoài.
Thời gian trôi qua hết phút này đến phút khác, không biết đã bao lâu rồi cánh cửa phòng thí nghiệm mới từ từ mở ra, Metis mang theo vẻ mệt mỏi bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
Metis mới vừa bước ra khỏi phòng thí nghiệm, đôi mắt ảm đạm vô thần, như hao hết sức lực khi còn ở bên trong phòng thí nghiệm khiến cho cô vô cùng mệt mỏi.
Metis bước ra khỏi phòng thí nghiệm, thân thể mềm mại hơi lay động, suýt nữa đã ngã xuống mặt đất.
May mà cô thị nữ ở bên cạnh canh giữ cửa, thấy Metis có chút gì đó không thích hợp nên nhanh chóng đỡ lấy Metis.
“Ngài bị sao vậy ạ?” Cô người hầu hỏi.
“Tôi không sao hết.
” Metis lắc đầu, giọng nói khàn khàn, có hơi suy yếu.
Truyện Quân Sự
“Ngài bị sao vậy ạ?” Thị nữ nhíu mày, cả người Metis mềm nhũn dựa vào người thị nữ, chuyện này khiến thị nữ vô cùng lo lắng cho tình trạng của Metis.
"Mau nhánh chóng phái người đem nó đến tay Long quân, nhớ kỹ, chuyện này nhất định phải giữ bí mật! Đợi một lúc tôi sẽ tìm vị trí của Long quân.
" Metis đột nhiên lấy từ trong tay ra một cái ống nhỏ màu xanh, nhét vào trong tay của cô thị nữ.
Cô thị nữ ngẩng đầu nhìn Metis, cô ta mở miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng không nói gì.
"Tôi chỉ là quá căng thẳng về mặt tinh thần mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là sẽ khỏe lại.
" Hình như Metis chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vẻ băn khoăn lo lắng của thị nữ.
“Phù!” Tô Loan Loan thở ra một hơi, thân thể mềm mại tràn đầy sức dẻo dai, giống như một con báo, tràn đầy sức mạnh bùng nổ mạnh mẽ.
Trần Xuân Độ quay đầu lại, nhìn thoáng qua Tô Loan Loan, ánh mắt lóe lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó phát hiện, anh ta chậm rãi xoay người rời đi.
Cho