Trên ghế ban giám khảo, mắt Trần Xuân Độ thoáng qua tia sáng, lúc này một giám khảo ngồi bên cạnh mới ung dung nói: “Lần này, tuyển thủ dự thi trong Chung Cực Tam Đao khác hẳn lúc trước, nên chúng tôi đã tăng thêm thời gian lên gấp sáu! để tạo giả tưởng dư thời gian cho người khác, để bọn họ từ từ lựa chọn, nhưng càng có nhiều thời gian và cơ hội, thì càng dễ mê hoặc, khó có thể đưa ra sự lựa chọn.
Mỗi người đều muốn chọn cái có giá trị cao hơn trong phiến đá thô, nhưng lúc bọn họ bắt đầu nghi ngờ sự lựa chọn của mình, thì đã rơi vào vòng tuần hoàn vô hạn! ”
Mắt Trần Xuân Độ lóe lên, từ tốn hỏi: “Đây là ý tưởng của ai?”
“Của tôi đấy.
” Ông lão chế giễu Trần Xuân Độ lúc trước nhìn anh từ trên cao: “Sao nào, cậu có ý kiến gì không?”
“Ông làm thế đã không còn thử thách năng lực đổ thạch của người khác nữa, điều này đi ngược với ý định ban đầu Chung Cực Tam Đao.
” Trần Xuân Độ nhíu mày nói.
Ông lão cười khẩy nói: “Đến máy tính còn không biết đại hội đổ thạch đã mời tôi làm giám khảo bao nhiêu lần rồi, cậu từ đâu chui ra mà dám khoa tay múa chân với tôi! ”
Ông lão tới gần Trần Xuân Độ hơn từ tốn nói: “Trong Chung Cực Tam Đao tôi nói cái gì, thì Hiệp hội đổ thạch đều phải ngoan ngoãn làm theo, lời nói của tôi chính là quy tắc, cậu là cái thá gì, tôi sửa đổi quy tắc trò chơi cũng không đến lượt cậu khoa tay múa chân.
”
Từng câu từng chữ của ông lão đều cực kỳ khó nghe, ông ta lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, cuối cùng anh nhướng mày, nhìn chằm chằm ông ta, rồi từ tốn nói: “Ông hãy nhớ kỹ những lời ông đang nói với tôi.
”
Giọng điệu của Trần Xuân Độ bình tĩnh sâu xa, nhưng lọt vào tai ông lão lại biến thành khiêu khích.
Ông lão khinh thường cười khẩy, nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt tràn đầy cảm giác ưu việt: “Được thôi, tôi sẽ nhớ kỹ từng chữ.
”
“Ông ta chọn nhanh như vậy là chọn đại à?” Một giám khảo bỗng lên tiếng, mấy người khác cũng nhìn theo tầm mắt của ông ta, chỉ thấy Trương Bảo Thành đang đặt phiến đá thô cuối cùng lên máy cắt, chuẩn bị cắt đá.
“Tôi còn tưởng ông ta định chọn đến hết buổi sáng.
” Một giám khảo khác cũng cười chế giễu.
“Có lẽ là vì không đủ