"Ầm!"
Tuy Trần Xuân Độ không dùng hết sức đá vào mông Trương Bảo Thành nhưng cú đá này cũng khá mạnh, khiến cả người Trương Bảo Thành bay thẳng lên, cuối cùng ngã phịch xuống ngay cửa phòng Vip.
Trần Xuân Độ nhìn vẻ mặt sợ hãi còn tỉnh táo lại của Hội trưởng Hiệp hội đổ thạch Yên Kinh nói: "Chạy theo Tô Loan Loan, cách nơi này càng xa càng tốt."
Người kia vội vàng phản ứng lại từ trong cơn hoảng loạn, nhanh chóng kéo Trương Bảo Thành lên khỏi mặt đất, đỡ ông ta dậy sau đó cuống cuồng chạy khỏi phòng Vip.
Trần Xuân Độ thấy Trương Bảo Thành đã rời khỏi phòng Vip, sau khi trong phòng không còn ai, cuối cùng trong mắt anh cũng lộ ra tia sáng rét lạnh, khí thế trên người đột nhiên thay đổi long trời lở đất!
Lúc này, cửa sổ phòng Vip đã bể nát từ lâu, có vô số bóng người đang móc vào dây thừng, xông vào cửa sổ!
"Phụt!"
Đột nhiên, một quả bom khói rơi trên mặt đất, khói trắng nồng nặc nhanh chóng bao trùm toàn bộ căn phòng Vip.
Trần Xuân Độ nhìn quả bom khói này, khóe miệng hơi nhếch lên.
Đột nhiên, một luồng sáng trắng chói lọi cắt qua khoảng không chém về phía Trần Xuân Độ.
Trong đó có một bóng người cầm thanh kiếm dài chém về phía Trần Xuân Độ, ánh kiếm sắc bén chia bàn rượu bên cạnh Trần Xuân Độ thành hai trong nháy mắt.
"Ầm!"
Ngay khi ánh kiếm của bóng dáng đó sắp chém trúng Trần Xuân Độ thì Trần Xuân Độ hơi lắc người rồi đột nhiên biến mất tại chỗ.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, sau lưng bóng người kia liền truyền đến một luồng sức mạnh khổng lồ, đánh bay gã ta.
Một tiếng vang cực lớn, bóng người kia bay ngược ra ngoài, đập mạnh vào bức tường phòng Vip của khách sạn, tạo thành một cái hố hình người sâu hoắm!
Trong mắt Trần Xuân Độ lóe lên tia khinh thường, từ từ thu chân lại…
"Chết!"
Sau khi một đám người đứng vững trong phòng Vip thì nhanh chóng khóa chặt vị trí của Trần Xuân Độ, sát ý ngợp trời, càn quét khắp gian phòng!
"Giết!"
Từng ánh kiếm cắt ngang khoảng không, dồn dập chém về phía Trần Xuân Độ, khí thế như thác lũ.
Trần Xuân Độ liếc mắt nhìn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ngay lúc ánh kiếm sắc bén kinh người sắp đánh tới người Trần Xuân Độ, đột nhiên anh khẽ nhích chân, nghiêng người, từng ánh kiếm đều lướt qua người anh.
"Sao có thể có chuyện đó?"
Những bóng người mặc áo đen kia nhìn thấy Trần Xuân Độ vẫn bình yên đứng tại chỗ, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên tột độ.
Trần Xuân Độ đứng ở nơi đó, cơ thể dường như không nhúc nhích.
Nhưng những bóng người lần lượt đi vào đều thấy rõ, đối mặt với sự giết chóc của rất nhiều người cùng vô số đòn tấn công dữ dội và dồn dập ấy thế mà Trần Xuân Độ chỉ cần khẽ nhúc nhích thì có thể tránh thoát dễ dàng! Bóng dáng kia chỉ lộ ra đôi mắt, trong