Hộ nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ hồi lâu rồi mới đột nhiên cười khẩy, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, nói không ngừng: "Được lắm.
"
Còn Trần Xuân Độ thì lia ánh mắt khắp người Hộ, cuối cùng dừng lại ở cánh tay đang treo lơ lửng của Hộ, khẽ ồ một tiếng rồi chậc lưỡi: "Anh tàn phế rồi à, chẳng lẽ cánh tay này mới động vào một chút đã tự gãy rồi sao?”
"Một người đàn ông mà lại yếu ớt, mỏng manh như một cô gái sao.
" Sự chế nhạo của Trần Xuân Độ cuối cùng cũng thổi bùng lên lửa giận của Hộ!
Với thân phận và tâm trí của Hộ chắc chắn sẽ phản ứng lại ngay khi Trần Xuân Độ vừa nói câu đầu tiên, quả nhiên là tên này đang dùng chiêu khích tướng để ép mình ra tay.
Lẽ ra Hộ không nên mắc mưu, nhưng sự ưu việt vốn có của Hộ khiến anh ta không thể chấp nhận, là chủ nhân của thành phố T mà lại có một ngày bị sỉ nhục ở một thành phố khác như thế!
Làm sao có thể dung thứ cho một kẻ xúc phạm đến sự tôn nghiêm của mình chứ.
Trần Xuân Độ mở miệng, đang định tiếp tục nói chuyện thì đột nhiên Hộ hét lên một tiếng, vung cánh tay trái còn lại, bất thình lình lao thẳng về phía Trần Xuân Độ!
Tốc độ của Hộ quá nhanh chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh ở chỗ anh ta đứng mà thôi, thời điểm anh ta hét lên, toàn thân như một tia chớp loé lên trước mặt Trần Xuân Độ, nhìn bằng mắt cũng có thể thấy được một đấm đó sắp đấm vào ngực Trần Xuân Độ rồi!
Tốc độ của Hộ nhanh kinh khủng, có thể nói anh ta đã xuất hiện trước mặt Trần Xuân Độ bằng một vận tốc đáng sợ, còn sức mạnh của anh ta thì hiển nhiên là không thể coi thường!
Cũng đúng lúc này, trong mắt Trần Xuân Độ lóe lên một ánh nhìn thâm thuý, ngay khi nắm đấm của Hộ đấm vào mặt Trần Xuân Độ thì Trần Xuân Độ bất ngờ di chuyển bước chân, thân hình nhoáng lên một cái, tránh được một đấm của Hộ trong tư thế quái dị!
Cú đấm của Hộ bị trượt khiến anh ta kinh ngạc vô cùng, anh ta không ngờ Trần Xuân Độ có thể tránh được đòn tấn công này!
"Chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?"
Một giọng nói điềm tĩnh đột nhiên vang lên sau lưng Hộ, Hộ chậm rãi quay lại và lạ kỳ thay, Trần Xuân Độ không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau anh ta, trong ánh mắt bình tĩnh chậm rãi nổi lên một cái nhìn sâu không thấy đáy.
"Dùng dao mổ trâu để giết gà ấy mà, đây không phải là toàn bộ thực lực của anh đấy chứ?" Nụ cười của Trần Xuân Độ càng thêm ẩn ý khi nhìn Hộ.
Hộ hừ một tiếng, vung tay phải lên, chỉ một giây sau trên tay hộ