Lê Kim Huyên vừa nghĩ đến Trần Xuân Độ là lập tức xua tan suy nghĩ này.
Trong ấn tượng của cô, Trần Xuân Độ vừa nói năng ngọt xớt vừa ham ăn lười làm, cái loại này có thể vì đồng lương sáu mươi triệu mà nhẫn nhịn im lặng, từ bỏ nhân phẩm của một người đàn ông, làm sao có thể là nhân vật lớn Diệp Châu nói được. Nếu mà biết thân phận của Diệp Châu thì chắc Trần Xuân Độ còn không dám thở mạnh nữa là. Một khi nghĩ đến Trần Xuân Độ là Lê Kim Huyên tự nhiên nảy sinh lòng căm ghét. Nếu Trần Xuân Độ mà là người đã giúp cô thì khác nào tin heo nái có thể trèo cây! Trong lòng Lê Kim Huyên, người không có tư cách giúp được cô nhất chính là Trần Xuân Độ.
“Anh có thấy rõ dáng vẻ của người đó không?” Lê Kim Huyên hỏi ngay.
Vẻ mặt Diệp Châu chua xót, làm sao có thể nhớ được dáng vẻ Trần Xuân Độ chứ, tối hôm qua anh ta bị Trần Xuân Độ làm cho sợ đến suýt tè ra quần rồi, còn hơi sức đâu mà nhớ dáng vẻ Trần Xuân Độ được.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Liên quan đến Trần Xuân Độ, đầu óc Diệp Châu hoàn toàn trống rỗng.
"Tổng giám đốc Lê, tối hôm qua tôi bị vị đó dạy dỗ một trận, không nhớ anh ta trông như thế nào nữa. Tôi chỉ nhớ rằng anh ta có phong thái rất mạnh mẽ." Diệp Châu nói.
“Tôi biết rồi.” Lê Kim Huyên từ bỏ nghi vấn, từ “phong thái rất mạnh mẽ” không có liên quan gì với Trần Xuân Độ, không thể là anh ta được.
Sau khi Diệp Châu rời đi, Lê Kim Huyên khoanh tay trước ngực, nhìn qua cửa kính xuống toàn bộ khu CBD của Thành phố T.
Nhìn các tòa nhà cao tầng mọc lên như nấm ở thành phố T, trong đôi mắt Lê Kim Huyên thoáng hiện lên một chút nghi ngờ, rốt cuộc là ai đã giúp mình? Liệu ai có thể có sức mạnh lớn khiến Diệp Châu thay đổi nhiều như vậy? Nhân vật lớn kiểu này, Lê Kim Huyên dường như không hề quen biết ai.
Tòa nhà Lê Thị tọa lạc tại khu vực đắc địa của thành phố T, khu vực lân cận tòa nhà Lê Thị không thiếu các quán ăn vặt và cà phê.
Một chiếc taxi dừng bên đường, cửa xe mở ra, Trần Xuân Độ bước xuống, trên miệng ngậm điếu thuốc, vẻ lấc cấc cứ như một tên lưu manh.
Anh nhìn quanh một vòng, dán mắt vào những cô gái mặc váy ngắn đi qua trên đường.
Khóe miệng của Trần Xuân Độ cong lên một vẻ giễu cợt sâu sắc, hào hứng rà soát một vòng tất cả mọi thứ ở đây.
Anh nhàn nhã nhả một vòng khói, mặc dù hai mắt nhìn chằm chằm vào từng đôi chân dài căng mịn không chớp mắt, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh, sâu trong đáy mắt cũng không có lấy một chút dục vọng trần trụi.
Đôi mắt anh dường như vô tình quét qua những nơi khác, nhưng lại vô cùng thâm sâu, ghi nhớ hết một lượt các cảnh và vị trí có thể ám sát đánh lén.
Trần Xuân Độ phả ra một hơi khói, đột nhiên đứng dậy, đi vào một quán cà phê.
Buổi sáng không có nhiều khách đến quán cà phê, trong quán mở tiếng nhạc nhẹ nhàng, Trần Xuân Độ gọi một tách cà phê Blue Mountain rồi tìm một chỗ bên cửa sổ ngồi xuống.
Anh cố tình chọn một quán cà phê đối diện với tòa nhà Lê Thị, mà vị trí của anh cũng vừa vặn có thể nhìn thấy của lớn công ty.
Trần Xuân Độ nhấm nháp tách cà phê và quan sát những người ra vào gần tòa nhà Lê Thị bằng ánh mắt thâm thúy.
Khóe miệng anh cong lên, ánh mắt đảo qua, mọi thứ xung quanh tòa nhà Lê Thị vẫn như mọi ngày, nhưng lại yên tĩnh đến đáng sợ, lại có một vẻ lạnh lẽo khó giải thích được khiến người ta cảm thấy không rét mà run.
Một nhân viên dọn vệ sinh đeo khẩu trang cúi đầu quét sàn, một người đàn ông ngồi trên ghế đá ven đường, cúi đầu đọc báo, ánh mắt thỉnh thoảng quét đến lối vào của tòa nhà Lê Thị, thỉnh thoảng có một chiếc ô tô màu đen đậu ven đường, cửa sổ đều là kính phản chiếu, hoàn toàn không thấy được tình hình bên trong xe.
Trần Xuân Độ bật dậy, nhìn cảnh tượng đầy ẩn ý, nụ cười thâm sâu.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Đây là một