CHƯƠNG 722
“Hồi đó tôi vừa quen em, ngày nào cũng mua đồ ngọt cho em hết.” Tiêu Chiến nhìn Trần Xuân Độ với Tô Loan Loan rồi cười nói, rõ ràng đang có ý muốn nói cho Trần Xuân Độ nghe.
Lê Kim Huyên lắc đầu cười: “Đều là chuyện quá khứ rồi.”
Trần Xuân Độ ngồi bên cạnh, ánh mắt như muốn giết người, toàn thân như hũ giấm bị đánh đổ, đó gọi là ghen!
Nhưng Tiêu Chiến lại như không thấy, đứng bên cạnh thản nhiên vui vẻ nói cười với Lê Kim Huyên.
Trần Xuân Độ tức giận uống một ngụm canh nóng, sặc đến tận cổ họng khiến anh ho liên tục, trông vô cùng thảm hại, cơn ho không ngừng cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Tiêu Chiến và Lê Kim Huyên.
Tiêu Chiến đang nói chuyện với Lê Kim Huyên, cuộc trò chuyện giữa hai người cứ chốc chốc lại bị Trần Xuân Độ cắt ngang khiến anh ta luôn nhìn Trần Xuân Độ với ánh mắt khinh thường mỉa mai, rõ ràng anh ta hoàn toàn chẳng coi Trần Xuân Độ ra gì.
Trần Xuân Độ thấy hai người nói chuyện ngày càng vui vẻ, lúc này anh càng nóng ruột hơn.
Đột nhiên, Trần Xuân Độ như nghĩ ra gì đó, khóe miệng anh cong lên nụ cười xấu xa.
Trần Xuân Độ cúi đầu, rút một điếu thuốc trong hộp ra, sau khi châm lửa, ngón tay gảy nhẹ, điếu thuốc bắn ra làm thủng một lỗ trên đũng quần tây của Tiêu Chiến, sau đó rơi thẳng vào trong.
“A!” Tiêu Chiến đau đớn, cả người run lên dữ dội, vừa cúi đầu thì lập tức kinh ngạc.
Anh ta sững sờ, ly rượu trong tay cầm không chắc, rượu vang đỏ hắt lên áo sơ mi trắng của mình, trông thảm hại không thôi.
Sắc mặt Tiêu Chiến khó coi, hai tay vỗ mạnh vào túi quần, cơn đau nóng rực đang lan tràn ở đũng quần anh ta. Lúc này, phong độ của cậu ấm của anh ta hoàn toàn mất sạch, anh ta trở nên vô cùng nhếch nhác.
Nhưng anh ta vỗ càng mạnh thì cơn nóng đó càng dữ dội, khiến thân dưới của anh như thể bốc cháy.
Cuối cùng, Tiêu Chiến không thể chịu nổi cơn đau đó, hai tay xé mạnh.
‘Xoẹt’ một tiếng, quần tây Hermes đắt tiền của Tiêu Chiến bị xé rách, cả cái quần rách một lỗ lớn, thậm chí còn loáng thoáng lộ ra quần màu hồng.
Tiêu Chiến biến sắc, hai tay che chỗ rách của quần mình lại, lúc này anh ta đã mất hết mặt mũi rồi. Điềm đạm, anh tuấn phóng khoáng gì đó, con mẹ nó mất sạch rồi. Anh ta mặt mày vừa dữ tợn vừa lúng túng, dùng hai tay vỗ mạnh vào đũng quần, dường như chỉ có làm vậy mới có thể mang lại chút mát mẻ.
Cho dù vậy, dường như cơn nóng như thiêu đốt đó vẫn không hề giảm đi. Tiêu Chiến bất lực, chỉ có thể xé quần rách một lỗ to hơn,