CHƯƠNG 737
Trần Xuân Độ dửng dưng nhìn chằm chằm vào tóc vàng, giống như xem một trò cười.
Dao găm trong tay tóc vàng nhẹ nhàng bay múa, cậu ta cứ như vậy ngắm nghía dao găm, vô cùng hung lệ chỉa ngay vào mặt của Trần Xuân Độ, giống như chỉ cần sơ ý một chút, con dao sắc bén kia sẽ đâm tới Trần Xuân Độ vậy.
Trần Xuân Độ bình thản nhìn cậu ta, đôi mắt chưa từng chớp lấy một lần.
Nhìn thấy Trần Xuân Độ không có chút phản ứng nào, tóc vàng lập tức nổi giận, nhanh chóng giơ con dao sắc bén không gì sánh được lên, cứ như muốn đâm xuyên qua hai mắt của Trần Xuân Độ!
Trần Xuân Độ nóng nảy không nhịn được, vung tay lên tát một cái nhanh như chớp!
“Bốp.” Một âm thanh thanh thúy vang lên! Cả người tóc vàng trực tiếp bị tát bay ra ngoài!
“Ầm!” Tóc vàng đập mạnh vào cái thùng rác ở bên cạnh, thùng rác bị đụng ngã lăn lóc, tất cả rác rưởi đều rơi đầy trên người tóc vàng. Một mùi hôi thối bốc lên, cậu ta nôn oẹ ói mửa, trông vô cùng chật vật!
Toàn bộ đám người vây xem ngây ngẩn! Mẹ… như vậy cũng quá… quá trâu rồi? Một cái tát của người này vậy mà lại đánh bay anh tóc vàng?
Trên mặt đám học sinh trung học loé lên vẻ kinh ngạc… bọn họ trừng mắt há mồm… Anh tóc vàng… đại ca của con phố này… bị người ta tát một cái bay ngược ra sau?
Mấy học sinh nữ trước đó vốn mang theo ánh mắt sùng bái giờ phút này lại hoàn toàn trợn tròn mắt, sững sờ hóa đá…
“Tao ghét nhất là người khác ra vẻ doạ nạt ở trước mặt tao…” Giọng nói của Trần Xuân Độ bình tĩnh thản nhiên, giống như không thèm đếm xỉa đến vậy.
Cả người thanh niên tóc vàng run lẩy bẩy, cậu ta ở dưới đất gắng gượng, hung hăng dữ tợn nói với đám anh em: “mẹ nó! Chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Đâm chết nó cho tao! Đâm vào chỗ hiểm! Chết rồi tao gánh!”
Đám đồng bọn lập tức phản ứng lại! Không nói hai lời, vô số chuôi dao bén nhọn đâm thẳng tới! Hung tàn không gì sánh được! Nếu bị những… con dao này đâm trúng, không chết cũng phải tàn phế!
Cuối cùng sắc mặt đám người vây xem xung quanh cũng biến đổi kịch liệt! Sợ là hôm nay sẽ phải thấy máu rồi! Đám côn đồ này vậy mà lại thực sự muốn ra tay đâm chết người!
“Mau gọi điện thoại báo cảnh sát… gọi 115 tới cấp cứu…” Đám người vây xem chấn động rút lui, có mấy người tốt bụng lặng lẽ bấm điện thoại gọi cấp cứu…
Mấy học sinh trung học sắc mặt tái nhợt, sợ hãi rút lui tránh né, bọn họ cũng chỉ là học sinh… sao có thể nhìn được cảnh tượng máu tanh như vậy…
Sắc mặt tóc vàng dữ tợn,