CHƯƠNG 739
“Hửm? Cậu là ai?” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nhìn cậu ta.
Sắc mặt tóc vàng dữ tợn không gì sánh được, con ngươi như muốn nuốt sống Trần Xuân Độ!
“Tao là người của nhà họ Vương ở Yên Kinh! Mày dám đụng vào tao? Nhà họ Vương và mày không chết không thôi!” Vương Ngộ Năng lớn tiếng hét lên! Giọng nói kia mang theo khí thế đáng sợ! Ngay cả bầu không khí cũng hoàn toàn trở nên đè nén! Giờ này khắc này, dường như mỗi một sợi tóc vàng ở trên đầu cậu ta cũng đều dựng lên, đó là một loại khí thế ngạo nghễ tận trời! Cậu ta, đến từ nhà họ Vương!
Cả đám người lặng ngắt như tờ, không khí hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng đều có thể nghe thấy!
Nhà họ Vương… ở Yên Kinh? Tất cả mọi người trở nên ngây dại! Tên tóc vàng này vậy mà lại đến từ nhà họ Vương ở Yên Kinh? Cậu ta là người nhà họ Vương?
Người đàn ông trước mắt này vậy mà lại đắc tội với người nhà họ Vương!
Cuối cùng, đám người vây xem cũng hiểu rõ… Vì sao tên tóc vàng lại dám làm xằng làm bậy ở trên địa bàn này mà không có người nào dám động tới? Vì sao tóc vàng lại trắng trợn đâm người khác mà không hề e ngại? Vì sao tóc vàng bị cảnh sát bắt giữ nhưng vẫn có thể bình yên vô sự mà được thả ra ngoài?
Hết thảy những chuyện này… đều là bởi vì cậu ta đến từ nhà họ Vương!
“Hửm? Nhà họ Vương?” Trần Xuân Độ đột nhiên nở nụ cười, anh nhìn Vương Ngộ Năng, cười đến mức mang đầy ẩn ý: “Cậu là người của nhà họ Vương?”
Sắc mặt Vương Ngộ Năng hiện vẻ ngạo nghễ trước nay chưa từng có, cậu ta đến từ nhà họ Vương ở Yên Kinh! Cậu ta là người nhà họ Vương! Cho nên ở Yên Kinh này, không có mấy người dám động vào cậu ta!
“Sợ sao? Mày vốn không biết người mày đắc tội là ai, mày tuyệt đối sẽ hối hận!” Vương Ngộ Năng cười ha hả như điên, ngoài miệng đầy máu nhưng cậu ta vẫn điên cuồng cười ra tiếng, trong người cậu ta chảy xuôi dòng máu của nhà họ Vương. Trên mảnh đất này, cậu ta hoành hành không hề cố kỵ!
Trần Xuân Độ chậm rãi châm một điếu thuốc, tựa như có điều suy nghĩ: “Thật không? So với Lê Thần Vũ thì thế nào?”
Nghe tới cái tên của Lê Thần Vũ, thân thể Vương Ngộ Năng khẽ run lên, trong con ngươi lóe lên một vệt tôn kính. Cậu ta lau khóe miệng dính đầy máu, dữ tợn cười gằn nói: “Nhà họ Vương ở Yên Kinh là một tồn tại mà mày vốn không thể nào trêu chọc. Bây giờ mày thả tao ra, tao còn có thể để cho mày chết toàn thây… Bằng không, rất nhanh nhà họ Vương sẽ cho bọn mày biết cái gì gọi là uyên ương bỏ mạng!”
Vương Ngộ Năng cười lên như điên, cuồng ngạo mà cười lớn. Bởi vì cậu ta biết… người đàn ông ở trước mắt này tuyệt đối không dám động vào cậu ta. Bởi vì cậu ta là người